Chương 1491:
“Họ Bùi kia, tao có thể mở lòng từ bị, lại cho mày một cơ hội cuối.cùng!”
“Quỳ xuống, dập đầu nhận sai, tự đánh gãy một tay một chân, đưa vợ và em vợ của mày lên giường tao,†a6 mở lòng từ bị sẽ tha cho mày một mạng!”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Bây giờ tao quyết định, cắt chân tay của mày”
“Họ Bùi, tao cảnh cáo mày…”
Bạch Tuấn Hào chỉ Bùi Nguyên Minh.
“Đừng làm ra vẻ trước mặt tao, mà tự nghĩ rằng chỗ dựa của mày vững chắc, không bảo vệ được mày đâu!”
Vẻ mặt Ngô Kim Hổ nhìn Bạch Tuấn Hào như kẻ ngốc, chẳng lẽ tên này không nhìn ra, người như tổng giáo đầu, căn bản không cần bất cứ chỗ dựa vững chắc nào à.
Hay là nói, chính anh là chỗ dựa vững chắc nhất.
“Nếu một số người này, chút năng lượng này mà nói…”
“Bạch Tuấn Hào, nửa đời sau của mày sẽ thành ăn xin cụt tay cụt chân.”
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nhìn mọi người.
“Cuồng vọng!”
“Không biết sống chết!”
Lúc này Bạch Tuấn Hào giận quá hóa cười: “Họ Bùi, mày sẽ nhanh chóng biết được, đắc tội †ao sẽ có kết cục gì!”
“Kết cục sao?” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Tao có thể có kết cục gì? Người nào có thể cho tao kết cục?”
“Dựa vào đám chó mèo này sao? Tao cảm thấy không quá đáng tin, không bằng mày lại gọi thêm mấy người có phân lượng tới, tao đợi mày thêm một lát?”
Bùi Nguyên Minh tốt bụng nói.
“Khốn nạn, chết đến nơi rồi còn hung hãn!”
“Anh họ tao sắp dẫn người tới rồi, hi vọng lát nữa lúc mày nhìn thấy anh ấy, còn trâu bò giống như bây giờ!”
Lúc này Chu Chính Nghĩa nắm di động, tức tới mức toàn thân run rẩy.
Anh ta thật sự nổi giận, chỉ là một cố vấn của chính phủ, một tên ở rể, vậy mà dám gây sự với bọn họ?
Đây là chê mình sống lâu quá rồi à?
Trái lại Bùi Nguyên Minh không thèm để ý, cười nói: “Tao nghĩ, anh họ của mày ở trước mặt tao, chưa chiến đã đứng không vững rồi đấy?”
“Hay là, các người lại đổi một người khác?”
Lúc này, chỉ thấy một loạt xe Porsche 911 đỗ lại, phóng nhanh và lạng lách khi đi đường.
Rất nhanh, chỉ thấy cửa xe.mở ra, mười mấy thuộc hạ mặc âu phục màu đen đi ra, vừa nhìn là biết chuyên nghiệp.
Tuy đám người này không nhiều lắm, nhưng khí thế hơn đứt hai trăm người đây mấy ngã tư.
Ngay sau đó, một người thanh niên ngồi xe lăn được người ta nâng ra, trên mặt anh ta quấn băng vải, tay chân trái đều quấn thạch cao, nhưng cho dù như vậy, cả người vẫn tràn ngập khí thế hung hãn ương ngạnh.
Đúng là Khổng Chí Minh!
Lúc này, anh ta được hai vệ sĩ đẩy về trước, nhìn bộ dạng tàn phế, nhưng vẫn không coi ai ra gì.
Đám người chặn đường, cả đám vội vàng né tránh giống như chim sợ cành cong.
“Anh họ, anh đã đến rồi!”
Không đợi Khổng Chí Minh thấy rõ người đối diện, đôi mắt Chu Chính Nghĩa đã sáng lên, sải bước đi qua.
“Anh tới rất đúng lúc, vậy mà tên không có mắt này dám khiêu khích bọn em, còn đá em và anh Bạch bị thương nữa!”
“Tên này quá hung hãn!”
“Anh ta không chỉ bảo chúng em gọi người, còn muốn đánh gãy tay chân bọn em Cho dù Chu Chính Nghĩa hơi nghi ngờ tạo hình lúc này của Khổng Chí Minh, nhưng không chậm trễ việc anh ta tố cáo.
“Em nói anh họ em là Khổng Chí Minh, anh ta nói anh không có tư cách gì trước mặt anh tai”
“Chỉ có thể quỳ!”
Chu Chính Nghĩa không ngừng thêm mắm thêm muối, mục đích vô cùng đơn giản, đó chính là chỉnh chết Bùi Nguyên Minh.
Bây giờ bảo Khổng Chí Minh tới, chính là muốn giẫm chết tên ở rể này hoàn toàn!
Khiến người ta biết, ở Dương Thành này, Chu Chính Nghĩa anh ta cũng có thể hoành hành ngang ngược!