TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 1492

Chương 1492:

Bạch Tuấn Hào nhìn thấy Khổng Chí Minh, lúc này cũng vô cùng tin tưởng.

Tuy mọi người không lăn lộn cùng chỗ, nhưng đây đó đều có danh tiếng ăn chơi trác táng trong giới thế tử cậu chủ ở Đại Hạ- Xem như lẫn nhau ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

Bản lĩnh của Khổng Chí Minh, tất nhiên là Bạch Tuấn Hào biết, cho nên cho dù lúc này thấy anh ta có thương tích mà vẫn tới giúp mình, Bạch Tuấn Hào vô cùng cảm động!

Đồng thời anh ta tin tưởng chắc chắn, Khổng Chí Minh là người nhà họ Khổng Sơn Đông, Khổng Văn Khưu nhà họ Khổng ở Sơn Đông đảm nhiệm thủ lĩnh thứ hai của chính phủ Đà Nẵng!

Có chỗ dựa vững chắc bối cảnh như vậy, có người nào giãm không chết?

Mà lúc đám bạn gái nhìn Khổng Chí Minh, đôi mắt cả đám đều tỏa sáng.

Tuy Khổng Chí Minh nhìn không khác gì tàn phế, nhưng nhà người ta có địa vị!

Cho dù nằm trên giường bệnh, cũng có khí thế như vậy.

Chỉ là một tên ở rể so được sao?

Nghĩ như vậy, đám phụ nữ xinh đẹp đều kiêu ngạo nhìn Bùi Nguyên Minh.

Bọn họ đều đang đợi xem tên không có mắt sẽ chết như thế nào!

Vừa rồi ở trong nhà hàng vô cùng hung hãn, bây giờ e rằng làm mất cái mạng nhỏ của mình!

Tên bất tài vô dụng, vĩnh viễn khó có khả năng xoay người, ở trước mặt nhân vật lớn chân chính, còn không được tính là cái rắm.

“Hả? Đã lâu rồi không thấy người hung hãn như vậy!”

Nghe thấy lời em họ nói, trong đôi mắt Khổng Chí Minh đều là ý lạnh, anh ta vừa ra hiệu cho thuộc hạ đẩy anh ta lên, vừa liên tục cười mỉa.

“Tên khốn nạn nào dám nói với em họ tao như vậy?”

“Không biết cậu ấy được nhà họ Khổng Sơn Đông tao bảo vệ à?”

“Không muốn sống nữa sao?”

Lúc này Khổng Chí Minh không giận tự uy, cho dù ngồi trên xe lăn, vẫn có cảm giác vô cùng khí phách.

“Tôi.”

Bùi Nguyên Minh để hai tay sau lưng đi ra.

“Anh có ý kiến gì?”

Những lời này vang lên, đám Chu Chính Nghĩa đều hít vào một hơi khí lạnh, vẻ mặt khó có thể tin nhìn Bùi Nguyên Minh.

Chẳng lẽ tên này thật sự không biết, trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu sao?

Vậy mà ngay cả Khổng Chí Minh cũng dám kêu gào?

Đúng là tự tìm đường chết!

Xem ra anh chắc chắn không biết Khổng Chí Minh là ai, nếu không không dám làm ra vẻ như thế?

Những người này đều vô cùng khinh bỉ Bùi Nguyên Minh.

Chỉ có Bạch Tuấn Hào là khẽ nhíu mày, đều đã tới nước này rồi, Bùi Nguyên Minh còn dám hung hãn, tự tin như vậy.

Chẳng lẽ tên này thật sự có chỗ dựa vững chắc càng khó lường hơn?

Vừa nghĩ như vậy, Bạch Tuấn Hào mới ăn thiệt lớn nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại.

Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, anh ta hoàn toàn không ngại dùng dao mổ trâu giết gà, chỉ cần có thể hoàn toàn giãm chết Bùi Nguyên Minh.

Mà Chu Chính Nghĩa thì cười mỉa, tự mình đẩy Khổng Chí Minh tiến lên. Theo ý anh ta, Bùi Nguyên Minh không biết trời cao đất rộng, tối nay sẽ phải chết ở đây.

“Khốn nạn, dám đấu với Khổng Chí Minh tao, có phải là mày muốn chết rồi không?”

Lúc này trên đầu Khổng Chí Minh quấn băng vải, tầm mắt không thấy rõ ràng lắm, còn chưa thấy rõ được mặt Bùi Nguyên Minh.

Nhưng đợi tới trước đám người, thấy rõ được.

gương mặt Bùi Nguyên Minh.

Gương mặt quấn băng vải lập tức cứng ngắc.

Khi nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, tất cả hung hãn, tất cả khí phách, tất cả phẫn nộ của Khổng Chí Minh đều bị dọa tan thành mây khói.

Trong đầu anh ta bùm một cái, đầu óc trực tiếp xoay xở không kịp.

Cho dù thế nào anh ta cũng không nghĩ tới, người mà mình đối mặt lại là Bùi Nguyên Minh!

Là người tự tay đánh gãy tay chân trái của mình!

“Bùi Bùi Bùi Bùi…”

Cả người Khổng Chí Minh mềm nhũn, nếu không phải ngồi trên xe lăn, lúc này anh ta đã quỳ xuống rồi.

Từ khi bị Bùi Nguyên Minh đánh gấy tay chân trái, anh ta đã có bóng ma tâm lý đối với Bùi Nguyên Minh rồi.

Quan trọng nhất chính là, anh ta biết rõ, mình không đắc tội nổi Bùi Nguyên Minh.

Cho dù Bùi Nguyên Minh là ai, mình đều không đắc tội nổi.

“Đừng gọi ông nội, tôi không có đứa cháu xui xẻo như anh” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh ghét bỏ.

Toàn thân mọi người đều chấn động, lúc này ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh tràn ngập rung động.

Người này nói ra những lời như vậy, thật sự không sợ chết à?

Đọc truyện chữ Full