Dựa vào bản lĩnh của Ngũ Hân khi đó, làm thịt bọn họ cũng dễ như chơi, nhưng hắn nghĩ, một khi mình làm như vậy, dĩ nhiên không thể tiếp tục ở lại thôn nữa. Bây giờ cha hắn chỉ có thể nằm liệt trên giường, đến lúc đó hắn phải đi, thì không có ai2chăm sóc cha.
Vì vậy Ngũ Hân quyết định, an tâm ở trong thôn chăm sóc cha mấy năm, sau khi cha hắn nhắm mắt xuôi tay, hắn mới có thể rảnh tay đi làm chuyện mình muốn.Xong xuôi hậu sự của cha, Ngũ Hân dùng vỏ đạn đại bác mình mang từ quân đội về làm một5con dao sắc. Người trong thôn thấy Ngũ Hân mấy ngày không ra khỏi nhà, phần lớn đều cho rằng hắn đã rời đi.Không ai ngờ tới, vào một buổi tối, Ngũ Hân thừa dịp đêm tối yên tĩnh, lặng lẽ vào nhà họ Lưu bên cạnh. Nhắc tới nhà họ Lưu, đúng là tự mình tìm6đường chết, bắt nạt ai không được, mà lại hết lần này đến lần khác đi bắt nạt người trung thực nhất thôn là lão Ngũ.Theo như mọi người thường nói là: “Chó không sửa mới là chó cắn người”, người đàng hoàng, khi bị bắt nạt quá cũng sẽ phản kích... Đừng thấy thường ngày nhà5họ Lưu hay to mồm, nhưng gặp phải người liều mạng như Ngũ Hân tất cả đều chẳng là gì cả!Đêm hôm đó, trong nhà họ Lưu có tổng cộng bảy người, lão Lưu cùng vợ ngủ ở phòng phía Đông, con trai cả và vợ hắn ngủ ở phòng phía Nam cùng con trai, con trai3thứ và vợ ngủ ở phòng phía Bắc.Ngũ Hân âm thầm vào sân nhà họ Lưu, sau đó đi về phía phòng ngủ của người con thứ hai người chưa kịp lên tiếng đã bị Ngũ Hân cắt cố. Sau đó Ngũ Hân vào phòng lão Lưu, đúng lúc lão Lưu dậy đi tiểu, đang muốn xuống giường, nhờ ánh trăng, hắn thấy một người đàn ông toàn thân đầy máu...Lão Lưu có bệnh tim, lúc ấy sợ quá thì “vợ” một tiếng ngã xuống đất. Nhưng Ngũ Hân cũng không khách sáo, ngay lúc đi qua người lão liền giơ dao cắt cố lão. Sau đó đi vào trong nhà cũng một dao giải quyết bà Lưu.Người giống như Ngũ Hân, dù hắn vì cha mình mà trả thù, nhưng chưa bao giờ để xả giận mà giết người, hoặc có lẽ đến giờ hắn chỉ giết người để giết, cho nên ra tay rất dứt khoát, một dao lấy mạng... Bởi vì trong lòng hắn, thù hận dù có lớn đến thế nào thì một dao chém xuống coi như xong hết.Sau khi giết liên tục bốn người, lúc này khắp người Ngũ Hân đều là máu, con trai cả lão Lưu vẫn ngủ ở trong phòng lúc này mới phát hiện trong sân có chuyện khác thường, vì vậy hắn thức dậy, thuận tay cầm cái then cài cửa đi ra. Nhưng lúc hắn thấy Ngũ Hân, nhất thời sợ đến chân nhũn cả ra... Đêm đó, Ngũ Hân giống như ác quỷ trở về từ địa ngục, trong lòng hắn chỉ có một chữ, đó là “giết”.Một ý nghĩ cũng có thể thành phật mà một ý nghĩ cũng có thể thành ma, khi Ngũ Hân làm xong con dao sắc lạnh kia, lòng hắn đã không còn hai chữ thiện ác nữa. Con cả nhà lão Lưu có đứa con trai ba tuổi, nhưng Ngũ Hân vẫn giơ tay chém xuống, kết thúc sinh mệnh của đứa trẻ kia. Có lẽ trong lòng Ngũ Hân, điều thiện duy nhất chính là giúp bọn họ chết dứt khoát, không để bọn họ phải chết mà còn chịu thêm khổ sở.Đêm đó, sau khi Ngũ Hân giết cả nhà họ Lưu, hắn cũng không dừng tay, thừa dịp trời chưa sáng, hắn đến nhà bí thư Triệu. May mắn là con cái lão Triệu đều công tác trên huyện, cho nên buổi tối chỉ có hai vợ chồng lão Triệu ở nhà, mới tránh khỏi cảnh nhiều người bị giết hại.Sau khi giải quyết xong ân oán trong lòng, hắn liền đốt sạch nhà họ Triệu cùng nhà họ Lưu để hủy thi diệt tích. Sau đó hắn lên đường chạy trốn, cũng không trở về quê nhà nữa.Những năm Ngũ Hân trốn chạy, hắn đã gây ra không ít vụ án long trời lở đất, chỉ là sau khi hắn giết người liền lập tức rời đi nơi khác, do hắn gây án chủ yếu là lén lút, nên những vụ án hắn thực sự gây ra cũng không nhiều. Lần cướp tài sản giết tài xế taxi Dương Hoài Minh là vụ án ngoài ý muốn, lúc ấy hắn đang lướt net ở một quán cà phê, số tiền trên người cũng đủ để hắn tiêu trong mấy ngày, vì vậy hắn chờ cơ hội tìm kiếm mục tiêu mới để cướp.Kết quả là A Khôn tới bắt chuyện với hắn, trò chuyện một chút, A Khốn tâm sự mình gần đây thiếu tiền, ngỏ ý muốn kết hợp làm một món với hắn. Ngũ Hân ở chỗ này chưa sống quen, vừa nghe A Khôn nói thế, liền lập tức đồng ý. Vì vậy mới có sự kiện cướp giết tài xế xe taxi, hắn định sau khi lấy tiền sẽ đem cả hai người giải quyết rồi cầm tiền đi nơi khác.Nhưng Ngũ Hân không ngờ tới, Dương Hoài Minh lại cần tiền không cần mạng, lại nói dối mật khẩu thẻ ngân hàng. Vốn đã có tiền án, Ngũ Hân sợ A Khôn sẽ bị cảnh sát theo dõi, vì vậy liền giết Dương Hoài Minh, ném thi thể vào ao cá, sau đó bỏ xe chạy trốn.Dựa theo thói quen cũ của Ngũ Hân, nhất định sẽ lập tức rời khỏi nơi này, có thể do đã trốn chạy nhiều năm, hắn đã mệt mỏi, vì vậy hắn ở nông trại nho này làm việc lặt vặt. Trốn ở đây có thể tạm lánh mũi nhọn, tránh được sự truy đuổi của sảnh sát.Thật ra nểu Ngũ Hân thực sự ở đây làm việc, hắn cũng không nhanh chóng bị chúng tôi phát hiện, hắn không nên hết lần này đến lần khác xía vào việc của người khác...Chúng tôi ban đầu gặp bà chủ trang trại tên là Kỳ Mai, chị ta cùng chồng là Tổng Bằng cùng nhau kinh doanh trang trại nho này. Vốn cuộc sống hai người cùng xem như tốt đẹp, nhưng Tống Bằng có một tật xấu, đó chính là thích đánh vợ. Bình thường lúc hai người không gây gổ thì rất tốt, nhưng khi gây gổ, Tống Bằng nhặt được cái gì liền dùng cái đó đánh Kỳ Mai, có nhiều lần Kỳ Mai bị đánh đến phải vào viện. Thậm chí có lần Kỳ Mai bị đánh đến sảy thai, nhưng Tổng Bằng vẫn không hối cải, muốn đánh liền đánh. Bị đánh trong thời gian dài, Kỳ Mai chưa bao giờ dám mặc quần áo ngắn tay, bởi vì sợ người khác nhìn thấy cánh tay bị bầm tím...Sau khi biết nông trại tìm người canh nho buổi tối và cắt tỉa cành, bao ăn ở trong một trăm ngày, Ngũ Hân liền đến đây làm việc. Lúc này, Ngũ Hân liên tục thấy Kỳ Mai bị chồng hành hung, có lúc ngay cả người ngoài như hắn cũng không nhìn nổi.Vì vậy, một lần quả thực không nhìn nổi nữa, Ngũ Hân liền lên tiếng khuyên can, để gã ta đối xử với Vợ mình tốt hơn chút, đừng mãi có phúc mà không biết hưởng. Nhưng đang lúc kích động, Tống Bằng không nghe khuyên can, còn rẩy Ngũ Hân nói: “Đừng có xen vào chuyện người khác! Không muốn làm việc nữa phải không? Không muốn làm thì cút!”Ngũ Hân nghe vậy liền thở dài, sau đó quay đầu nói với Kỳ Mai: “Người chồng như vậy mà cô cũng ở cùng được? Hôm nay tôi giúp cô giải quyết gã, sau này tất cả đều là của cô, được không?”