TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 1020: 1020

Kỳ Mai là người đàn bà nhát gan, trong nhất thời nghe không hiểu ý trong lời Ngũ Hân nói, vì vậy cũng mờ mịt gật đầu một cái. Ngũ Hân nhìn thấy Kỳ Mai đã đồng ý, liền lấy từ sau lưng ra một con dao, một dao cắt qua cổ Tổng Bằng.2Tống Bằng chưa kịp biết chuyện gì xảy ra đã cảm giác trước ngực ấm ấm, cúi đầu nhìn thấy trên cổ mình máu đang chảy ra như suối... Kỳ Mai bên cạnh sợ đến choáng váng, toàn thân cứng ngắc đứng đó.

Ngũ Hân nhìn Tổng Bằng nằm trên đất đã chết hẳn, liền5nói với Kỳ Mai: “Tôi đem gã chôn ở vườn nho làm phân bón, chuyện này cô không nói ra, tôi cũng không nói ra, thì vĩnh viễn không có ai biết chồng cô đã đi đâu.” Sau khi nói xong hắn đem thi thể Tổng Bằng chôn ở sâu trong vườn nho.

Bắt đầu6từ đó, hắn trở thành ông chủ vườn nho này, hắn và Kỳ Mai như hai vợ chồng sống cùng nhau vậy. Nhưng nói dối cũng chỉ là nói dối. Tổng Bằng đột nhiên biến mất, cứ cho là Kỳ Mai không nói, bạn bè người thân của Tổng Bằng cũng sẽ hỏi đến.

Đầu5tiên, người đến trang trại chính là bố mẹ chồng của Kỳ Mai, bọn họ thường đến thăm con trai và con dâu, nhưng tới thì thấy con trai đã ra ngoài, còn con dâu lại ở nhà cùng một người khác.

Vì vậy bọn họ lập tức gọi điện cho Tổng Bằng, muốn hỏi3xem đã xảy ra chuyện gì. Nhưng điện thoại của Tổng Bằng sao có thể liên lạc được? Sau đó hai ông bà bắt đầu mắng con dâu, chất vấn chị ta, con trai họ rốt cuộc đã đi đâu? Kỳ Mai không muốn giết người, chị ta chỉ muốn mời hai ông bà này rời đi thôi, vì vậy liền sầm mặt nói: “Con bảo Tống Bằng ra ngoài chính là anh ấy ra ngoài rồi, đâu có nói nhảm! Cha mẹ nhanh đi đi! Không có việc gì chớ xen vào chuyện của chúng con được không?”

Hai ông bà trước giờ chưa từng nghe con dâu nói như vậy, tức giận đến nghẹn thở, không những nói không đi, còn nói kêu người tới cùng kỳ Mai nói lý, tại sao con dâu này lại bất hiếu như vậy! Những lời ấy đúng lúc bị Ngũ Hân vừa trở về nghe được, vì vậy hắn lạnh lùng nói với cha mẹ Tổng Bằng: “Ông chủ đang làm việc, nếu ông bà muốn gặp anh ta thì để tôi dẫn ông bà đi.”

Cha mẹ Tống Bằng vì nóng lòng muốn gặp con trai để tố cáo, không nghĩ nhiều liền theo Ngũ Hân đi ra vườn nho. Sau đó không cần nói cũng biết, cha mẹ Tổng Bằng bị Ngũ Hân dẫn đến chỗ mai táng Tống Bằng, để ba người bọn họ được đoàn tụ...

Khi Kỳ Mai thấy Ngũ Hân trở về một mình, trong lòng cũng biết cha mẹ chồng đã bị giết rồi, vì vậy cũng không dám hỏi nhiều, tiếp tục cùng Ngũ Hân kinh doanh trang trại nho. Có thu nhập hợp pháp, Ngũ Hân bình thường sẽ không giết người, những người sau này bị hắn giết và chôn trong vườn nho đều là những người quen biết Tổng Bằng, Ngũ Hân sợ họ không nhìn thấy Tổng Bằng sẽ sinh lòng nghi ngờ, nên chi bằng giết hết bọn họ.

Ví dụ như cái hố chôn hai nhà này, họ chính là khách quen của nơi này, cho nên rất quen thân với Tống Bằng, vì vậy lúc đến có hỏi mấy câu, nên mới dẫn đến họa sát thân...

Khi tôi và Đinh Nhất đến, Ngũ Hân theo bản năng cũng cảm thấy nguy hiểm, vì vậy hắn hết lần này đến lần khác muốn lừa chúng tôi vào vườn nho, để ra tay với chúng tôi ở đó. Nhưng tất cả mọi việc không được như ý hắn, sau đó hẳn bảo Kỳ Mai bỏ thuốc vào thức ăn của chúng tôi, nhưng rốt cuộc chúng tôi vẫn không ăn.

Thật ra Ngũ Hân vẫn luôn biết kết cục cuối cùng của mình sẽ thế nào, cho nên khi hắn nhìn thấy cảnh sát mới trở nên điên cuồng như thế, có lẽ hắn cảm thấy hắn giết nhiều người như vậy cũng đã mệt mỏi, không bằng sớm kết thúc hết thảy mọi chuyện... Sau khi tôi căn cứ theo trí nhớ của Ngũ Hân, đã đào lên được mười bảy cỗ thi thể lớn nhỏ ở vườn nho mênh mông này, ngay cả Bạch Kiện cũng phải thừa nhận, rất lâu rồi chưa từng thấy vụ án mạng nào lớn như vậy! Bây giờ suy nghĩ lại một chút liền thấy thực sự đáng sợ, Ngũ Hân cuối cùng cũng bị bắn chết, nếu hắn lại chạy thoát được vậy thì anh ta cũng không cần mặc cảnh phục nữa rồi, mà sớm bị đuổi khỏi ngành. Tôi nghe vậy liền khuyên anh ta đừng quá lo lắng, tôi tin chỉ cần anh ta còn mang trên người huy hiệu cảnh sát, thì chắc chắn anh ta sẽ giữ vững được nó.

Sau đó Kỳ Mai bị bọn Bạch Kiện đưa về cục, chúng tôi đương nhiên cũng đi theo. Trên đường, Bạch Kiện hỏi tôi, trừ những vụ án này ra, Ngũ Hân còn gây thêm vụ án nào khác không? Tôi nhỏ giọng nói bên tai anh ta: “Nếu anh muốn vụ án này thành vụ động trời, thì tôi có thể đem vụ án trước của hắn nói một lượt.”

Bạch Kiện nghe vậy thực sự hoảng sợ nói: “Nghiêm trọng như vậy à? Vậy để tôi cân nhắc một chút...” Tôi cười một tiếng rồi không nói gì nữa... Nhưng lúc này tôi lại phát hiện, Viên Mục Dã đang cầm trong tay con dao làm từ vỏ đạn đại bác của Ngũ Hân, đây không phải là hung khí ư? Sao có thể tùy tiện để cậu ta cầm đi như vậy?

Nhưng tôi nhìn thấy Bạch Kiện không nói gì, nên tự nhiên cũng không hỏi nhiều nữa. Nhưng nếu để cho chú họ nhìn thấy con dao này, chú ấy có thể nghĩ cách đoạt về tay hay không? Con dao này chắc chắn không thua kém thanh “Thiên Nhân Trảm”! Hơn nữa còn làm từ vỏ đại bác!

Buổi tối hôm đó, chúng tôi bị Bạch Kiện giày vò đến khuya mới ghi chép xong tình tiết vụ án. Kỳ Mai có bị xem là đồng phạm hay không, phải ra tòa mới biết được... Cũng không biết do ăn phải đồ hư, hay do ngửi thấy nhiều tử khí, mà sau khi chúng tôi về đến nhà, Kim Bảo liền bị bệnh, nó nôn hết đồ ăn ban ngày ra ngoài.

Việc này làm hai chúng tôi hoảng sợ, vì vậy liền đem nó đến phòng khám thú cưng gần đó. Đến khi bác sĩ từ nhà chạy tới, Kim Bảo đã rất khó chịu, nước mắt, nước miếng chảy ra tứ tung.

Bác sĩ nhìn thấy vậy, hoài nghi nó bị dại, nhưng hằng năm chúng tôi đều đưa nó đi tiêm phòng, cho nên không loại trừ khả năng nó bị cúm dạ dày. Dù là bệnh gì nhưng đến mức này, trước hết nên truyền nước.

Bởi Kim Bảo rất khó chịu, cho nên nó vẫn rên rỉ mãi, Đinh Nhất không ngừng an ủi nó, trên mặt anh ta biểu hiện sự dịu dàng hiếm có... Nhìn nó bị khó chịu như vậy, tôi thật hối hận khi mang nó ra ngoài chơi. Vốn muốn cho nó có một ngày vui vẻ đáng nhớ, kết quả lại thành sự việc đáng sợ đến khó quên. Không có cách nào, ai bảo nó theo hai người chủ đi đến đầu gặp phốt đến đây như chúng tôi.

Sau đó chúng tôi về nhà cũng đã là 3 giờ sáng, Kim Bảo được truyền nước cảm thấy tốt hơn nhiều, cũng không rên rỉ nữa. Nhưng bác sĩ vẫn dặn dò chúng tôi trở về phải quan sát tốt, nếu phát hiện điểm dị thường thì phải đưa đến phòng khám ngày.

Bất đắc dĩ, tôi với Đinh Nhất thay nhau canh chừng nó, nhưng tôi chỉ nhìn một lúc, Đinh Nhất bảo tôi đi ngủ trước, buổi sáng đổi lại cho anh ta ngủ. Có thể bởi tôi lo lắng cho Kim Bảo, nên lật tới lật lui vẫn không ngủ được... Kết qua một đêm Lấy cả hai chúng tôi đều chẳng ai ngủ được ngon giấc.

Đọc truyện chữ Full