TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 1826

Chương 1826:

“Giám đốc công an Chân?”

Vẻ mặt Lâm Khang Dụ lạnh nhạt.

“Lúc trước cô ta không phải là giám đốc công an, sau này cô ta cũng không có cơ hội làm giám đốc công an”

“Bắt đầu từ bây giờ, cô ta ngay cả phó giám đốc công an cũng không phải”

Lâm Khang Dụ là người đứng đầu thủ đô, muốn kéo Chân Giai Kỳ làm xăng làm bậy xuống, chỉ là chuyện một câu nói.

“Ông thúi lắm!”

Người phụ nữ vừa mở miệng không phục nói: “Giám đốc công an Chân không chỉ là phó giám đốc của cục cảnh sát thôi!”

“Quan trọng nhất chính là cô ấy là người của nhà họ Chân ở thủ đô!”

“Ông cho rằng ông có thể làm gì được giám đốc công an Chân?”

Nữ minh tinh mở miệng là một nữ minh tinh gần đây mới nổi, thân phận địa vị trong giới giải trí không kém Trần Duy Nghĩa lắm.

Nhìn thấy Chân Giai Kỳ thần tượng của mình chẳng những bị người ta đánh, hơn nữa đối phương còn tuyên bố muốn hủy chức vụ của cô ta, trong lòng nữ minh tỉnh này có thể thoải mái được sao?

Lâm Khang Dụ nhận lấy khăn tay thư ký đưa tới, chậm rãi chà lau ngón tay, đồng thời thản nhiên nói: “Cô hỏi Chân Giai Kỳ một chút xem, nhà họ Chân ở thủ đô có thể bảo vệ được cô ta không?”

“Câm miệng!”

Lúc này Chân Giai Kỳ đã đứng dậy, trở tay tát nữ minh tỉnh mới mở miệng một cái.

“Ngài Lâm là người một con hát như cô có thể kêu gào sao?”

Nữ minh tinh này che mặt, vẻ mặt khó có thể tin, cô ta không tin Chân Giai Kỳ sẽ tát mình.

Nhưng lúc này cô ta không dám nói gì, bởi vì cô ta hiểu rõ thân phận giữa mình và Chân Giai Kỳ cách biệt như trên trời dưới đất.

Nếu Chân Giai Kỳ thật sự không đắc tội nổi người trước mặt này.

Như vậy cô ta càng không thể đắc tội nổi.

Lúc này cô ta không dám hận Chân Giai Kỳ, cũng không dám hận Lâm Khang Dụ, chỉ có thể hung dữ nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh.

Theo ý cô ta, cô ta phải chịu nhục nhã như thế, toàn bộ đều vì tên nhóc Bùi Nguyên Minh này.

Nếu không phải tên Bùi Nguyên Minh này không chịu ngoan ngoãn quỳ xuống, gây chuyện tới bước này, sao cô ta có thể bị Chân Giai Kỳ tát một cái.

Bùi Nguyên Minh không có bất cứ cảm giác gì đối với ánh mắt oán hận của cô ta, lúc này chỉ tràn ngập hứng thú nhìn Chân Giai Kỳ, muốn nhìn xem vị phó giám đốc công an Chân này chuẩn bị làm thế nào.

“Ngài Lâm, rất xin lỗi, hôm nay là tôi có mắt không tròng!”

“Tôi là trừng phạt đúng tội!”

“Ở nơi này, tôi chính thức xin lỗi ngài và cậu Bùi!”

Chân Giai Kỳ xoa mặt mình, sau đó cố nở nụ cười vô cùng khó coi.

Trong lòng cô ta tràn ngập oán hận, nhưng cô †a biết rất rõ năng lực của Lâm Khang Dụ ở thủ đô.

Vị trí này của cô ta phải trả giá rất nhiều mới có được.

Nếu thực sự vì chuyện hôm nay mà bị Lâm Khang Dụ hủy đi, còn không bằng để cô ta đâm đầu xuống đất chết!

Vừa nghĩ tới đây, Chân Giai Kỳ nở nụ cười xinh đẹp lần hai, mặt dày mày dạn nói: “Ngài Lâm, nếu cậu Bùi đã là người của ngài.”

“Hay là chúng ta khiến mọi chuyện theo gió nhé?”

“Theo gió?” Vẻ mặt Lâm Khang Dụ rét lạnh, chậm rãi mở miệng: “Nếu không phải hôm nay tôi đúng lúc có mặt ở đây, có trời mới biết cô còn có thể trêu chọc ra chuyện gì!”

“Đường đường là phó giám đốc công an Chân!”

“Ỷ thế hiếp người!

“Không coi pháp luật ra gì!”

“Thân là người thực thi pháp luật, không suy nghĩ tới tôn nghiêm của pháp luật, làm chỗ dựa cho người phạm pháp!”

“Chân Giai Kỳ, cô đúng là đang tìm đường chết!”

“Còn chuyện của tập đoàn điện ảnh và truyền hình Sơn Vũ, tôi đã điều tra xong”

“Trịnh Khánh Vân vô tội, các người lại hắt nước bẩn, đánh bị thương người khác!”

“Cậu Bùi chèn ép các người một chút, là chuyện bình thường của con người!”

“Các người tự mình làm sai chuyện, không tỉnh táo lại, hết một tới hai, hết hai lại tới ba tìm tới cửa gây phiền phức!”

“Hơn nữa ở nơi giống như bệnh viện, các người có để chính phủ vào mắt hay không?”

“Có để pháp luật vào mắt hay không?”

“Có để người giàu nhất như tôi vào mắt hay không?”

“Một trăm linh năm nghìn tỷ? Ba cái dập đầu?

Ba ngón tay sao?”

“Đây là những lời một phó giám đốc công an nên nói à?”

“Bắt đầu từ hôm nay, cô tự mình cởi mũ cánh chuồn trên đầu mình xuống đi, nếu không tự cô gánh lấy hậu quả!”

Đọc truyện chữ Full