Nghe tôi nói không chắc chắn như vậy, bọn Wulan khẳng định không dám lên thuyền, cuối cùng chúng tôi thương lượng với mấy người cảnh sát biển, đề nghị để tôi, Đinh Nhất và Viên Mục Dã lên2thuyền kiểm tra trước. Sau đó chúng tôi sẽ liên lạc với Thẩm Vạn Tuyền để hỏi ý kiến của ông ta. Thật ra có hỏi ý kiến Thẩm Vạn Tuyền thì kết quả cũng chỉ có một, đó5là nhất định phải mang thi thể con gái ông ta trở về.
Vì vậy chúng tôi liền chia ra thực hiện kế hoạch thứ hai, nước thuốc chống muỗi mang về từ thung lũng có hạn, cho nên chúng6tôi phải giải quyết tất cả mọi việc trên thuyền kia trong một lần, sau đó phóng hỏa đốt thuyền. Trong lúc này không thể có chút chần chừ nào, trời mới biết tập quán của những ấu trùng5này có khác với đám muỗi khổng lồ kia không, hoặc thứ thuốc chống muỗi này có tác dụng trong thời gian bao lâu? Những điều này chúng tôi đều không biết, tôi cũng không muốn làm mồi cho3bọn ấu trùng giống lũ cướp kia đâu. Khi tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, ba người chúng tôi xức thứ nước hồi kia lên khắp người. Vì sợ ấu trùng với muỗi có những điểm bất đồng, nhỡ bọn chúng chui vào khắp nơi thì sao? Cho nên chúng tôi bôi vào tất cả những chỗ có thể nghĩ đến dược...Vừa lên thuyền, ba người chúng tôi không lập tức thấy những con sâu lớn kinh tởm kia, mà thấy một đống xác khô. Tất cả những người này đều bị đám ấu trùng kia hút thành xác khô, còn mấy bộ thi thể mang những ấu trùng ra khỏi thung lũng chính là bọn Thẩm Văn Vãn.Lúc ấy tôi nghĩ, nếu chúng tôi không mang thi thể họ ra khỏi thung lũng, vậy có phải những cái trứng này sẽ mãi ẩn nấp trong cơ thể họ và sẽ vĩnh viễn không có cơ hội nở thành ấu trùng... Nhưng chúng tôi lại đưa họ ra khỏi đó.Thời gian bên ngoài thung lũng vẫn trôi qua như bình thường, vì vậy những trứng trong cơ thể mới nhanh chóng nở thành ấu trùng. May mắn là bây giờ mọi chuyện vẫn trong khả năng khống chế, nếu không chẳng phải chúng tôi đã mang tai họa đến cho thế giới rồi? Hoặc có thể nói, thung lũng kia vĩnh viễn là một tai họa ngầm, chỉ cần một ngày nó còn tồn tại, thì không có cách nào dự liệu được trong tương lai có ai đó lại vào thung lũng lần nữa hay không...Còn những thi thể của bọn cướp thì chúng tôi không quan tâm, trong khoang thuyền chúng tôi tìm được thi thể ba người đồng bạn của A Quảng, vì bọn họ đã biến thành thấy khô từ trước, nên vẫn còn nguyên trong túi chứa xác. Mà mấy người Thẩm Văn Văn, mặc dù không khô đét kinh khủng như những thây khô xung quanh, nhưng cơ thể họ cũng không bình thường như lúc trước, họ giống như một quả cầu bị xì hơi, chỉ còn lại một bộ da.Ba người chúng tôi cố gắng hoạt động nhẹ nhàng, nhưng lúc tôi nâng ba thi thể mềm oặt này lên, trong lòng vẫn không nhịn được cảm giác ớn lạnh, chỉ sợ nội tạng của họ đã sớm bị những con ấu trùng vừa nở kia ăn sạch. Khi chúng tôi thành công chuyển mấy bộ thi thể lên thuyền cảnh sát, đội của Wulan nhanh chóng bỏ tất cả thi thể vào tủ lạnh đã được chuẩn bị từ trước.Sau đó chúng tôi đổ mấy thùng xăng xuống các nơi trên chiếc thuyền kia, cũng vào lúc này chúng tôi mới phát hiện, những con ấu trùng kinh tởm kia đang tụ tập vào một buồng nhỏ hẻo lánh không có ánh sáng chiếu tới trong khoang thuyền.Tôi nhỏ giọng nói: “Những con trùng này hình như sợ ánh sáng.” Viên Mục Dã nghe vậy thì nói: “Hoặc là bọn chúng đến chỗ gần nước nhất, bọn chúng bây giờ đang nóng lòng tìm được nước ngọt để tiến hóa, mặc dù nước biển mặn, nhưng hơi nước bốc lên lại nhạt hơn...” Thấy chúng tôi còn có lòng dạ tán gẫu ở thời điểm này, Đinh Nhất hạ giọng thúc giục: “Nhanh đổ xăng ra đi rồi còn rút lui, đừng đánh thức bọn chúng.” Tôi vội nhanh tay hơn, đổ hết mấy thùng xăng ra. Sau đó nhanh chóng chạy về, cố gắng đưa thuyền của chúng tôi ra càng xa càng tốt.Cuối cùng, công việc châm lửa do một viên cảnh sát hoàn thành, anh ta giương súng bắn vào thùng dầu chúng tôi đặt trên boong tàu, trong đó còn lại chút xăng, nên phát súng này đốt lửa lên trong nháy mắt, ngọn lửa nhanh chóng lan ra khắp nơi, thiêu rụi cả chiếc thuyền.Dù thuyền của chúng tôi đã cách một khoảng khá xa, nhưng vẫn cảm nhận được hơi nóng phả tới, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cảnh đốt thuyền trên biển, ngọn lửa càng lúc càng lớn, sau đó nghe thấy một tiếng nổ lớn! Chiếc thuyền đã bị đốt gần hết chìm xuống nhanh chóng. Nhìn chiếc thuyền dần chìm xuống trong biển, chuyện này cuối cùng cũng chấm dứt, chuyện tiếp theo chúng tôi cần phải làm là đem sáu thi thể này về ngay để hỏa táng, đây cũng là điều chúng tôi đang hỏi ý kiến Thẩm Vạn Tuyền. Mà chủ Lê còn đảm bảo với ông ta rằng, chú ấy sẽ phụ trách toàn bộ việc hỏa táng.Dẫu sao đây cũng là chuyện trọng đại, nhỡ đâu khi mang những thi thể này về nước để hỏa táng lại xảy ra rắc rối gì, vậy thì phiền phức lớn rồi. Hơn nữa luật pháp Trung Quốc cũng quy định, loại thi thể bị nghi ngờ nhiễm bệnh này không được phép nhập cảnh, cứ cho là Thẩm Vạn Tuyển lén mang về nước, vậy nếu lỡ có chuyện xảy ra thì ai chịu trách nhiệm? Thế thì thà hỏa táng tại đây còn hơn.Cảnh sát địa phương đặc biệt coi trọng sự kiện lần này, họ còn phải xe chuyên dụng của cảnh sát mở đường, hộ tống chúng tôi tới nơi hỏa táng. Chuyện sau đó rất thuận lợi, gần như toàn bộ hành trình đều được bật đèn xanh, đến nơi hỏa táng đã có nhân viên mặc đồng phục chờ sẵn ở đó.Chúng tôi biết đây là đang hỏa táng những thi thể mà con ấu trùng kia đã sinh trưởng, người không biết chắc sẽ tưởng mấy người này chết vì bệnh dịch ấy nhỉ? Tóm lại, dưới sự chú ý cẩn thận của chúng tôi, cuối cùng sáu bộ thi thể này cũng hoàn thành hỏa táng.Chú Lê tự mình bọc tro cốt của họ lại, sau đó dùng những tấm vải đỏ bao quanh mang lên máy bay. Dĩ nhiên, máy bay chúng tôi ngồi trở về là máy bay đã được Thẩm Vạn Tuyền thuê riêng, bởi vì máy bay thông thường sẽ không cho chúng tôi lập tức mang theo nhiều tro cốt lên như vậy.Sau mấy giờ bay, chúng tôi cũng bình an đáp xuống sân bay trong nước, đến khi máy bay hạ cánh xuống đất, tôi mới dám thả lỏng. Mấy lần trước tôi cũng nghĩ là bình an rồi, nhưng lại gặp phải những nguy cơ không ngờ. Nếu tổng kết chuyến bay đi Indonesia lần này, thì có thể nói là nhiều biến đổi bất ngờ, từng bước đều nguy hiểmSau khi xuống máy bay, chúng tôi thấy Thẩm Vạn Tuyền tự mình tới sân bay đón, khi ông ta nhận hũ tro cốt của con gái từ trong tay chú Lê, tôi thấy dường như ông ta đang cố nén mới không để nước mắt chảy ra. Người đàn ông cứng rắn cũng có lúc yếu mềm, huống chi đây là đứa con gái mà ông ta vẫn luôn yêu thương?Nhưng điều làm tôi bất ngờ chính là Bạch Kiện cũng xuất hiện ở đây, anh ta đang nghe điện thoại, vừa nhìn thấy tôi, anh ta liền nhe răng cười và nói: “Người anh em, nhiệm vụ lần này hoàn thành không tệ! Hôm nào tôi mời các cậu nhé.”