TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 1051: 1051

Tôi nhìn cái dáng vẻ chiếm được lợi của Bạch Kiện mà tức giận, nói: “Vì bữa cơm này của anh mà tôi phải lên trời xuống đất đấy, có phải bữa cơm này của anh hơi đắt quá không?” Bạch Kiện nghiêm nghị nói: “Điều này đâu phải vì tôi? Đây là vì Tổ quốc đấy chứ, Tổ quốc cùng nhân dân sẽ mãi nhớ cậu.”.

“Cút sang một bên! Anh tới đón tôi à? Hay là tới đón tiểu2Viên? Không đúng, anh cũng không phải đến đón tiểu Viên, mà đến đón quyển sổ này đúng chứ?”

Bạch Kiện vội nháy mắt liên tục với tôi, để tôi nhỏ giọng lại, tôi đành nhìn về phía Viên Mục Dã, cậu ta lấy quyển sổ được bọc mấy tầng chống nước từ trong túi xách ra, sau đó đưa cho Bạch Kiện.

Quyển sổ này vẫn luôn được Viên Mục Dã và Đinh Nhất treo ở ngoài mạn thuyền đánh cá,5nó vẫn luôn bị ngâm trong nước biển, may mà Viên Mục Dã sợ có vấn đề nên đã dùng rất nhiều túi chống nước bịt kín nó lại, nếu không nó đã sớm hỏng bét rồi.

Bạch Kiện nhận lấy cuốn sổ rồi thở ra một hơi dài như trút đi được gánh nặng, anh ta nói: “Cuối cùng cũng tìm về được rồi, bây giờ có thể làm cho ủy ban thanh tra kỷ luật nợ chúng ta một6ân huệ lớn...”

Tôi trợn ngược mắt lên: “Thì ra chúng tôi vào sinh ra tử tìm cái chứng cứ quan trọng này về chỉ để anh đi đổi ân tình thôi hả?”

Bạch Kiện vội càng cười cầu hòa: “Mấy ngày này các cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe, vài hôm nữa anh sẽ khao các cậu một bữa ra trò.”

Tôi không muốn để ý tới anh ta nữa, thế là liền xoay người nhìn về phía chú Lê, phát hiện5chú ấy vẫn đang nói chuyện gì đó với Thẩm Vạn Tuyền, chắc là liên quan đến việc xử lý hậu sự cho Thẩm Văn Văn. Dù thi thể đã được hỏa táng, nhưng vẫn còn phải làm tang lễ.

Hơn nữa trong máy bay có những người khác vĩnh viễn không thể mang trở về được nữa, vì vậy Thẩm Vạn Tuyền muốn liên lạc với người nhà của họ để trấn an. Mặc dù nói là toàn bộ hành3khách trên chuyến bay đó đều gặp nạn, bởi vậy không có ai biết sự cố lần này là do Thẩm Văn Văn không nghe theo đề nghị của phi công, cố ý cất cánh mới ra cơ sự... Nhưng tôi tin là Thẩm Vạn Tuyển sẽ có bồi thường cho bọn họ. Vài ngày sau, Thẩm Vạn Tuyên bỏ tiền làm lễ truy điệu tập thể cho những người gặp nạn trên chiếc máy bay đó tại hội trường của một khách sạn năm sao do ông ta sở hữu. Lễ truy điệu không có phần tạm biệt di thể lần cuối, bởi những người này không có di thể.

Gia đình của những người gặp nạn đều có mặt, trong đó có cả cha mẹ của Ngô Thiến Thiến. Tất cả mọi người đều mang tâm trạng nặng nề, dẫu sao những cô gái này cũng đều như những bông hoa đang ở độ tuổi đẹp nhất. Thậm chí các cô còn chưa kịp nở rộ đã sớm tàn lụi rồi.

Lễ truy điệu do nhân viên của công ty mai táng phụ trách, những việc còn lại đều do chú Lê tự mình lo liệu, chú ấy vẫn còn phải ở lại sau lễ truy điệu để làm nghi thức chiêu hồn đơn giản.

Nghi lễ này chỉ có thân nhân tham dự, thực ra đây cũng không phải là chiêu hồn thực sự, cái nghi lễ này vốn chỉ để xoa dịu người thân của những người xấu số thôi, để bọn họ cảm thấy hồn của con gái họ có thể về được quê hương, không đến nỗi tha hương nơi xứ người làm cô hồn dã quỳ...

Hoàn thành tất cả những việc này xong, mọi chuyện cần thiết cũng kết thúc. Về phần an táng. Bởi vì phần lớn họ không có di thể, cho nên chú Lê bảo người nhà các cô ấy cầm một bộ quần áo của con gái tới để chôn trong mộ, chú ấy muốn làm mộ quần áo. Thẩm Vạn Tuyền còn rất chu đáo đem các cô gái này chôn chung với nhau, hi vọng họ có thể tiếp tục bầu bạn với nhau...

Nhưng tôi thì thấy đó chỉ là hành động “đốt tiền”, thật ra làm như vậy phần nhiều chỉ là giúp an ủi người sống. Bọn họ cảm thấy làm như vậy là an ủi tốt nhất đối với người chết, nhưng đâu ngờ làm vậy chỉ an ủi được duy nhất lòng mình mà thôi.

Người chết đi như đèn đã tắt, linh hồn có thể an tường mà lên đường, nhưng có linh hồn trong lòng mang chấp niệm nên chọn lưu lại nhân gian, từ từ chở hồn phi phách tán. Điều này chứng minh, có những việc cần làm khi còn sống mới có ý nghĩa, nếu không thì sau khi chết đi rồi, có làm nhiều hơn nữa cũng chỉ là để an ủi tâm mình mà thôi...

Sau khi chuyện của Thẩm Văn Văn hoàn toàn kết thúc, chú Lê trừ việc nhận được thù lao như đã thỏa thuận trước, Thẩm Vạn Tuyền còn hứa hẹn sẽ giảm 6% khi chúng tôi mua nhà trong chung cư của Vạn Tuyền.

Ưu đãi này có thể nói là rất hấp dẫn, nhưng lại bị chú Lê nhẹ nhàng từ chối. Chú ấy vẫn nói lại cái câu: “Chúng tôi không có số giàu sang, mua mấy căn hung trạch là được rồi, có nhiều hơn nữa sợ sẽ dễ dẫn tai họa vào người.”

Tôi ngẫm lại thấy chú ấy nói cũng đúng, nhà dù có nghìn mẫu ruộng tốt đi chăng nữa, sau khi chết cũng chỉ ba tấc vuông đất, có nhà cao cửa rộng hơn nữa, thì lúc ngủ cũng chỉ một cái giường mà thôi. Mong muốn càng nhiều, dục vọng càng lớn, đến lúc đó dù có cho anh cả thế giới, anh lại muốn có được cả vũ trụ! Dục vọng càng nhiều, con người ta lại càng không được sung sướng... Vì vậy tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều về vấn đề này nữa.

Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, tôi cảm giác mình đã đầy máu sống lại! Tất cả các tác động tiêu cực mà chúng tôi có trước đây cũng đã bị tiêu tan vì vụ của Thẩm Văn Vân, mà chú Lê còn thu hoạch được một khách hàng lớn như Thẩm Vạn Tuyển. Bây giờ suy nghĩ lại mới thấy chúng tôi cũng không thiệt thòi khi nhận vụ này... Chỉ có điều là tính mạo hiểm hơi lớn.

Để mấy người chúng tôi được nhẹ nhàng một chút, nên gần đây chú Lê đều nhận những vụ không khó khăn gì, hoặc là những vụ có hệ số nguy hiểm nhỏ. Tuy tiền thù lao của mấy vụ như thể không cao, nhưng không cần phải mạo hiểm tính mạng.

Tối hôm đó Bạch Kiện mời khách, bảo là muốn cảm ơn vụ đi Indonesia, chúng tôi đã giúp anh ta lấy được chứng cứ quan trọng. Nhưng cuối cùng chú Lê lại bận, chỉ có Đinh Nhất và tôi đi.

Trải qua chuyến đi Indonesia lần trước, quan hệ giữa chúng tôi và Viên Mục Dã dường như đã thân thiết hơn một chút. Vừa rồi tôi gọi điện thoại với Bạch Kiện mới biết, hôm nay cũng là ngày nghỉ của Viên Mục Dã, vì vậy đến xế chiều, tôi cùng Đinh Nhất lái xe qua nhà đón cậu ta.

Vào nhà Viên Mục Dã, tôi phát hiện trong nhà được cậu ta dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, có người đàn ông độc thân nào lại có căn phòng sạch sẽ như cậu ta vậy không? Thế là tôi nói đùa: “Không ngờ đấy nhé, thì ra cậu rất có thiên phú trong chuyện làm việc nhà.”

Viên Mục Dã cười nói: “Đều do em trai tôi dọn dẹp đấy, bình thường, mỗi lúc rảnh rỗi là nó lại làm việc nhà.”

Tôi thầm giật mình, không ngờ thằng nhóc tiểu quỷ này còn có ích như vậy. Sớm biết thì tôi cũng đã nuôi một con, thế thì có phải nhà chúng tôi cũng đã sạch sẽ không có một hạt bụi nào như thế này rồi không. Lúc này tôi nhìn thấy phía trên tủ tivi trong phòng khách đặt một cái giá đỡ có hình thù kỳ lạ, bên trên còn phủ một tấm vải đỏ.

Vì biết Viên Mục Dã cũng làm nghề này, cho nên khi nhìn thấy những thứ kì quái như vậy tôi cũng sẽ không động chạm lung tung, thế là tôi chỉ vào cái thứ phủ vải đỏ đó và hỏi Viên Mục Dã: “Cái này là cái gì?”

Viên Mục Dã thấy hồi hỏi thì cười thần bí: “Anh đoán xem?” Tôi trơn trắng mắt lên, nói: “Đoán làm sao được? Nói mau, cậu đừng thừa nước đục thả câu.”

Đọc truyện chữ Full