*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì khoảng cách quá xa, tôi chỉ mơ hồ nhìn thấy chiếc thuyền đánh cá kia bé xíu, tôi giật mình nói với Đinh Nhất: “Mắt anh tốt, nhìn xem chiếc thuyền kia làm sao vậy?” Thật ra, ngay từ đầu Đinh Nhất đã phát hiện ra chiếc thuyền đó có điểm kỳ lạ, nên vẫn luôn nhìn chăm chăm vào nó, đến tận khi tôi hỏi thì anh ta mới từ tốn nói: “Vừa rồi chiếc thuyền kia bị nổ, bây giờ đang chìm xuống...” “Cái gì!” Mắt tôi trợn lên ngạc nhiên, nhất thời mất khống chế lao về hướng biển mấy bước, nhưng bị Đinh Nhất kéo lại nói: “Cậu định làm gì?” “Đi cứu cô ta!” Tôi lo lắng nói. Đinh Nhất kiên quyết nhìn tôi lắc đầu: “Quá xa, cho dù cậu bơi tốt thế nào, đến lúc cậu đến được đó thì người cũng chết rồi,2huống chi cậu còn là con vịt cạn.” Nhưng tôi hất tay anh ta ra: “Vậy cũng không thể trơ mắt nhìn cô ta chết như vậy!” Lúc đó tôi như người mất trí, nói xong lại muốn chạy ra biển, may mà Đinh Nhất nhanh tay kéo tôi lại: “Cậu tỉnh táo lại trước đi, chiếc thuyền đó bị nổ rồi mới chìm, cậu cảm thấy Hàn Cẩn có thể sống sót sao?” Tôi sững người, cơ thể lập tức căng cứng như rơi vào trong nước biển lạnh lẽo... Hàn Cân đang bị thương, thuyền bị nổ rồi chìm xuống nước, chuyện sau nguy hiểm hơn chuyện trước, cho dù cô ta có là con gián đánh không chết, chỉ sợ cũng không thoát được số kiếp này. Cuối cùng Đinh Nhất gần như vừa lôi vừa kéo mới đưa được tôi lên xe, mặc dù quần áo trên8người tôi đã bị nước biển ngẩm lạnh, nhưng tôi không hề cảm thấy rét chút nào, vì lúc đó cả tâm hồn đến thể xác của tôi đều đang chết lặng. Nhưng khi tôi trở lại xe, cởi hết quần áo ướt trên người, lập tức sự lạnh lẽo từ sâu trong lòng dâng lên... Trên đường về Đinh Nhất mở mức gió lớn nhất, nhưng tôi vẫn không cảm thấy ấm áp, cả người vẫn không ngừng run lẩy bẩy như bị sốt rét. Tôi không hiểu vì sao người đã lên được thuyền, vẫn còn xảy ra chuyện như vậy? Là chuyện ngoài ý muốn hay bị người ta mưu hại? Vừa rồi lúc chúng tôi quay về Đinh Nhất đã gọi điện báo cảnh sát, nói là chúng tôi đứng ở bờ biển nhìn thấy một thuyền đánh cá bị nổ, chỉ là không biết khi6thuyền cứu hộ đến đó có kịp tìm thấy chiếc thuyền đang chìm đó không... Lúc này tôi mới nhớ ra phong bì mà Hàn Cẩn đưa cho tôi, lấy ra xem mới thấy nó đã bị máu nhuộm đỏ, tôi siết chặt phong bì trong tay, không mở ra. Trong lòng tôi rất khó chịu, muốn khóc nhưng lại không khóc được... tôi không muốn tin Hàn Cẩn cứ thế mà chết đi? Bây giờ tỉnh táo suy nghĩ lại, chuyện này chắc chắn không phải ngoài ý muốn, Hàn Cẩn cho rằng mình có thể thoát khỏi sự khống chế của tập đoàn Thái Long, nhưng cuối cùng cô ta vẫn không thành công... Tôi bây giờ rất hối hận đã để cô ta lên thuyền, nếu như tôi có thể kiên quyết... Hàn Cẩn bây giờ đã không chết! Tôi tin rằng, chỉ cần cô ta không lên chiếc3thuyền đánh cá kia, tập đoàn Thái Long sẽ không ra tay ác độc đối với cô ấy, lên thuyền chính là thể hiện thái độ chống đối rõ ràng với tập đoàn Thái Long, cho nên đối phương mới chọn phương án diệt trừ. Đêm hôm đó sau khi về, tôi bắt đầu phát sốt, Chú Lê thấy tình hình không tốt, muốn để Đinh Nhất đưa tôi vào bệnh viện. Nhưng lúc đó tôi không muốn động đậy, chỉ muốn nằm trên giường một lát, nên không muốn đi. Không còn cách nào, Đinh Nhất lại tìm đến lão Triệu, lúc đầu anh ấy còn tưởng lại có người bị trúng đạn? Không ngờ là tôi bị sốt, lập tức thở phào. Sau khi hỏi Đinh Nhất về tình hình của tôi, anh ấy mới thở dài nói: “Không sao đâu, chỉ bị cảm lạnh thôi, ăn xong uống5thuốc hạ sốt là được.” Từ đầu đến cuối tôi không nói với lão Triệu câu nào, cứ như vậy nằm yên trên giường không nhúc nhích... May mà lão Triệu cũng không hỏi nhiều, chỉ bảo Đinh Nhất đi mua thuốc, uống rồi xem tình hình tối thể nào, nếu không hạ sốt thì nhất định phải đến bệnh viện truyền dịch. Chuyện sau đó thì tôi không nhớ nữa, chỉ nghe Đinh Nhất nói, tôi uống thuốc hơn một tiếng sau thì hạ sốt, lão Triệu thấy tôi không có vấn đề gì cũng đi về. Nhưng tôi thì vẫn luôn ngơ ngơ ngác ngác, nên cũng không biết lão Triệu về lúc nào. Sáng hôm sau, cả người tôi đau nhức cố gắng ngồi dậy, cảm giác như mình vừa bị xe đâm vậy. Đinh Nhất thấy tôi tỉnh, vội đưa cho tôi chén nước ấm: “Uống đi, anh rể cậu trước khi đi dặn cậu phải uống nhiều nước...” Tôi nhìn anh ta một cái, rồi nhận chén nước dốc ngược lên uống ừng ực. Uống xong tôi đưa chén không cho anh ta và nói: “Hôm qua...” Nhưng khi há miệng ra, giọng tôi lại khàn đến mức khiến tôi cũng không tin đây là giọng mình. Thế là tôi cố gắng nói với anh ta: “Phong bì hôm qua Hàn Cân đưa đâu?” Đinh Nhất lấy từ trong túi áo ra một chiếc phong bì đã bị nhuộm đỏ, còn bị tôi bóp gần nát. Hôm qua, lúc trên xe tôi cảm thấy phong bì này khá dày, hình như bên trong còn có thứ khác nữa, chẳng qua lúc đó tôi bị cái chết của Hàn Cần làm cho sững sờ, nên cũng không có tâm trạng mở ra xem trong phong bì có những gì. Tôi chậm rãi mở phong bì ra, bên trong ngoài một tờ giấy A4 bị nhiễm máu, còn có một thứ tôi nhìn rất quen. Tôi cầm ra xem, phát hiện đây chẳng phải là sổ tiết kiệm của một nước nào đó sao! Tôi giật mình nói: “Sao cô ta lại để quên thứ này trong đây?” Đinh Nhất nhìn chằm chằm quyển sổ tiết kiệm kia một lúc, sau đó trầm giọng nói: “Với tính cách của Hàn Cẩn, sao có thể để quên thứ quan trọng như thế này? Có lẽ cô ta cũng cảm thấy mình không có cơ hội dùng số tiền này, cho nên... để lại cho cậu.” Lúc này tôi phát hiện mặt sau của tờ giấy A4 có một hàng chữ nhỏ: “Nếu tôi còn sống, cậu hãy đem nó trả lại cho tôi. Nếu tôi chết rồi, cậu phải nhớ kĩ chuỗi chữ số này, đây chính là mật mã tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ.”