*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy ngày nay tôi vẫn cứ nghĩ mãi, cứ coi như Hàn Cẩn đã chết, tôi cũng muốn đưa thi thể của cô ta về được chứ? Nhưng sự thật, đây chỉ là mong ước của mình tôi... tôi thậm chí còn nhờ Bạch Kiện nghe ngóng trong nội bộ công an, xem có tin về chiếc thuyền đánh cá như thể mấy ngày trước bị đắm ở gần cảng Doanh Khẩu không. Nhưng kết quả cuối cùng chỉ khiến tôi thất vọng, Hàn Cẩn dường như đã hoàn toàn biến mất trong biển rộng mênh mông. Từ bây giờ, trong thế giới của tôi, Hàn Cẩn vĩnh viễn chỉ còn lại tên của cô ta thôi... Trong mấy ngày này, tôi luôn hoang mang có phải mệnh cách của2mình có phải là “Thiên sát cố tinh”, người bình thường chỉ cần có có quan hệ thân thiết với tôi sẽ phải chết không? Chú Lê biết tôi nghĩ vậy chỉ khuyên tôi đừng nghĩ lung tung, người ấy đã qua đời, tội gì tự làm khó mình? Người sống vẫn phải sống tiếp, hơn nữa phải sống cho thật tốt mới được. Nghe Chú Lê nói vậy, tôi đột nhiên nhớ đến phong bì Hàn Cẩn đã mạo hiểm lấy trộm thông tin của Lion King đưa cho tôi, tôi vẫn chưa xem! Tôi muốn xem xem, hắn ta rốt cuộc là một kẻ thế nào, có thể làm ra nhiều chuyện thất đức như vậy! Tôi mở mặt trước của tờ giấy A4 viết mật mã sổ tiết kiệm,8nội dung trên đó nói qua về thông tin cá nhân. Nếu như đây không phải là tư liệu mà Hàn Cẩn đã liều chết lấy cho tôi, tôi thực sự không thể tin được gã trung niên có ngoại hình xấu xí như thế này lại chính là tên Lion King ngang ngược trên mạng. Gã tên là Giang Tử Sơn, từng là một giáo viên tiếng Anh dạy cấp hai, nhưng mười năm trước vì một vụ bê bối liên quan đến dâm ô học sinh nên bị khai trừ khỏi nghề giáo. Giang Tử Sơn không phục, kiện cáo khắp nơi, sau đó trải qua việc điều tra thăm hỏi của nhiều ban ngành mới chứng minh được Giang Tử Sơn lúc đó bị oan. Mặc dù sau đó6trường học đã khôi phục lại tư cách giáo viên để Giang Tử Sơn trở về tiếp tục giảng dạy, nhưng Giang Tử Sơn lại dứt khoát từ chối. Hắn nói mình cũng không thích hợp với nghiệp trồng người, tránh dạy hư học sinh... Có thể thấy chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đối với hắn, khiến danh dự của hắn bị ảnh hưởng nghiêm trọng không cách nào bồi thường được. Sau này, Giang Tử Sơn lấy hết số tiền tích góp nhiều năm mở một cửa hàng sách nhỏ, nhưng còn chuyện vì sao hắn lại trở thành Lion King trong mạng lưới ngầm kia thì không ai biết được. Vài ngày sau, chúng tôi đến cửa hàng sách do Giang Tử Sơn mở ra, thấy một3người đàn ông trung niên tính tình rất bình thường, nếu như không phải tư liệu của Hàn Cẩn rất đáng tin cậy không thể nghi ngờ gì, tôi thực sự khó có thể nghĩ hắn và tên Lion King kia là cùng một người. Tiệm sách của Giang Tử Sơn ở ngay gần trường tiểu học, cho nên đến giờ tan học buổi trưa có rất nhiều học sinh đến đây xem đồ, từ đầu đến cuối hắn vẫn rất kiên nhẫn đón tiếp, vẫn mang dáng vẻ của một giáo viên. Hơn nữa, trong nhà sách này của hắn đa phần đều là sách học tập, có lẽ vì đã từng là giáo viên, nên sách phụ đạo trong cửa hàng đều là sách chuẩn nhất... Lúc Giang Tử Sơn5làm xong việc, cuối cùng cũng thấy ba người khách không mời chúng tôi, đầu tiên về mặt hắn thoáng sững sờ, nhưng sau đó nhanh chóng khôi phục bình thường, hắn nói: “Mấy vị muốn mua sách gì?” Tôi lạnh lùng nói: “Tôi muốn mua một quyển truyện tranh tên Lion King, không biết ở đây có không?” Giang Tử Sơn nghe xong lập tức cười khẽ và nói: “Đó là một bộ phim hoạt hình của Mỹ từ nhiều năm trước, bây giờ đã lỗi thời rồi, trẻ con bây giờ cũng không xem những con vật đó nữa.” “Ồ? Chưa chắc đâu! Tôi thấy uy phong của Lion King vẫn không giảm so với năm đó đâu!” Tôi cười lạnh. Nhưng Giang Tử Sơn giả vờ không hiểu: “Thật xin lỗi mấy vị, ở đây không có truyện tranh Lion King, nếu không các vị xem thử truyện khác xem?” Lúc chúng tôi đi ra khỏi tiệm sách của Giang Tử Sơn, Chú Lê nhỏ giọng nói: “Làm thế này không phải là đánh rắn động có sao?” Tôi lắc đầu: “Không đâu, đây là cháu đang rung cây dọa khỉ, chỉ sợ hắn không động, chỉ cần hắn khẽ động sẽ lộ vết chân ngựa ra ngay...”. Thật ra trước đó, tôi đã chuyển tư liệu của Giang Tử Sơn cho Bạch Kiện, bọn Bạch Kiện đã điều tra vài lần nhưng thân phận của hắn vẫn là trong sạch, không phát hiện vấn đề gì. Cho nên, muốn hắn lộ tẩy nhất định phải để hắn tự mình làm loạn mới được. Quả nhiên, đến ngày hôm sau, chúng tôi quay lại tiệm sách của Giang Tử Sơn, phát hiện cửa cuốn của cửa hàng vẫn đóng im, trên cửa treo bảng “Bán cửa hàng”, xem ra tên Lion King này đúng là đã bị tối làm cho hoảng, chắc đang chuẩn bị tìm đường chạy trốn! Có điều tôi cũng không sợ hắn chạy mất, vì Bạch Kiện đã phải người giám sát hắn 24/24 tiếng! Bây giờ đừng nói là hắn chạy đi đâu, dù là đi đổ rác cũng có người của Bạch Kiện nhìn chằm chằm, phòng trường hợp hắn chạy trốn. Thật ra, tôi cũng từng cân nhắc ý kiến của Hàn Cẩn, cô ta muốn tôi nghĩ cách giết Giang Tử Sơn. Nhưng cuối cùng tôi không làm như vậy, vì tôi cảm thấy để hắn chết thì quá dễ dàng với hắn, nhất định phải khiến hắn trả giá đắt cho những việc hắn đã làm! Vài ngày sau Bạch Kiện gửi đến tin tốt, người của anh ta điều tra được, mặc dù Giang Tử Sơn chỉ đứng tên một căn nhà nhỏ, thế nhưng bố vợ hắn lại đứng tên hơn ba mươi căn nhà! Nếu như bố vợ Giang Tử Sơn là chủ mỏ khai khoáng nào đó thì không đáng nói, nhưng lão già này trước khi về hưu cũng chỉ là bảo vệ của một cơ quan, lấy đâu ra nhiều tiền mà mua hơn ba mươi căn nhà chứ? Có mục tiêu, phía Bạch Kiện dễ điều tra hơn nhiều, rốt cuộc cũng không phải mò kim đáy bể như trước đây, không tìm được manh mối nào nữa. Tiếp tục điều tra, phát hiện Giang Tử Sơn mấy năm gần đây vẫn bí mật liên hệ với nhiều người thông qua mạng internet trên cả nước, một trong số đó chính là tên A Văn đã bị bắt. Những năm gần đây Giang Tử Sơn có rất nhiều tuyển liên hệ bên dưới, mỗi cấp là một tuyển liên hệ khác nhau, nên khi một tuyến dưới xảy ra vấn đề, hắn sẽ cắt đứt mọi liên hệ, cho nên dù cảnh sát bắt được một tuyển dưới của hắn thì cũng không cách nào tìm ra được thân phận thực sự của Lion King.