*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tình cảm giữa Khâu Bình và Lương Siêu rất tốt, giờ chồng bị mất tích thời gian dài như thế, trong lòng cô ấy cũng đã chuẩn bị tâm lý, cho nên nguyện vọng duy nhất bây giờ là có thể tìm được di thể của chồng mình, để người già trong nhà có thể dễ chịu một chút. Sau khi một người bạn của Khâu Bình biết chuyện của cô ấy bèn đề nghị thử tới gặp chúng tôi, được hay không cũng coi như có biện pháp, còn hơn ngồi đợi vô ích... Có một số người mất tích nửa năm, một năm sẽ có tin tức, nhưng càng nhiều sẽ vĩnh viễn biến mất trong dòng sông thời gian không bao giờ xuất hiện nữa. Tôi nghe Chú Lê nói tình huống xong thì nhướng mày hỏi: “Chồng2cô ấy là phóng viên? Đây chính là một nghệ nguy hiểm, cảnh sát chỗ đó chẳng lẽ một chút đầu mối cũng không tra được hay sao?” Chú Lê nghe xong lắc đầu trả lời: “Tình huống cụ thể thể nào cô ấy vẫn chưa nói!” Tôi nghe xong gật đầu, sau đó đi đến bên cạnh Khâu Bình nói: “Xin chào, tôi là Trương Tiến Bảo, thật tiếc khi chồng cô gặp chuyện như vậy, không biết cảnh sát nơi đó nói thế nào về chuyện này?” Khâu Bình thở dài: “Cảnh sát chỉ điều tra được chồng tôi đúng là nửa năm trước đã tới đó, nhưng từ khi anh ấy xuống tàu hỏa đã không còn bất cứ tin tức gì” Tôi nghe xong thấy cũng đúng, nếu như một người lúc mất tích không để8lại chút manh mối nào, vậy cảnh sát muốn tìm kiếm trong biển người mênh mông là vô cùng khó, mà tôi cảm giác Lương Siêu mất tích không hề đơn giản bởi vì nghề nghiệp này của anh ta quá nhạy cảm. “Chồng cô trước khi mất tích có phát sinh chuyện gì không? Ví dụ như tại sao anh ấy muốn đi công tác? Hoặc mục tiêu của lần phỏng vấn này là gì?” Tôi hỏi. Nhưng Khâu Bình lại khó xử nói: “Công việc của anh ấy rất đặc thù, cho nên mỗi lần đi ra ngoài đều không nói muốn phỏng vấn gì. Lần này cũng thế, anh ấy chỉ nói muốn đi một nơi tên là thị trấn Hải Hổ, ngoài ra không nói thêm gì nữa.” Tôi nghe thể liền lấy điện thoại ra tra6baidu một chút, phát hiện thị trấn Hải Hồ là một địa phương rất nhỏ ở tỉnh bên cạnh, bởi vì mấy năm nay du lịch phát triển nên dần dần nổi tiếng... Trên mạng ngoại trừ miêu tả một khách sạn Lâm Hồ thì chẳng còn gì khác. “Cô xác định đây là chỗ cuối cùng Lương Siêu đi tới à?” Tôi hơi nghi ngờ hỏi. Khâu Bình gật đầu khẳng định: “Không nhầm được, tôi lúc đó biết anh ấy đi nơi này còn đề nghị sau này nếu có thời gian hai vợ chồng cùng đến đó chơi! Nhưng lúc đó, anh ấy trả lời với vẻ mặt không biểu cảm, nói là hãy tìm địa điểm khác đi.” Tôi nghe thể bèn tiếp tục hỏi: “Vậy cơ quan chỗ Lương Siêu làm nói gì? Nhân viên mất tích3lúc đi công tác, bọn họ phải có giải thích gì chứ?” Vậy mà Khâu Bình nghe tôi hỏi như thế, vành mắt bỗng ửng đỏ: “Đừng nói đến chỗ đó, sau khi chồng tôi mất tích tôi đã tìm tới lãnh đạo chỗ đó, muốn hỏi cụ thể chồng tôi đi làm việc gì? Bọn họ lại trả lời chắc chắn là bọn họ cũng không biết, hơn nữa còn nói lần đi công tác này của Lương Siêu là hành vi cá nhân mà không phải cơ quan cử đi...” Tôi nghe xong cảm thấy đơn vị này cũng thật thất đức, người ta đã mất tích không giúp đỡ tìm thì thôi, vậy mà điều đầu tiên nghĩ đến lại là trốn tránh trách nhiệm, xem ra chỗ Lương Siêu làm việc cũng không phải là tòa5soạn đứng đắn gì! Sau đó tôi tiện tay tìm trên mạng lại phát hiện không phải như thế, Lương Siêu và tòa báo anh ta đang công tác đều rất nổi tiếng, đặc biệt là Lương Siêu. Mấy năm vừa qua anh ta liên tục đăng những bài đả kích hành vi phạm pháp, có rất nhiều lần không tiếc tự mình trà trộn trong các băng nhóm, chỉ vì đạt được tin tức nóng hổi. Những vụ như lừa đảo hôn nhân qua mạng, hoạt động phi pháp của bán hàng đa cấp, hội nhóm phi pháp, gây quỹ bất hợp pháp nhằm lừa đảo tiền bạc...Thật là không tìm thì không biết, tìm được rồi thì giật mình! Những năm qua không biết Lương Siêu đã gây thù với bao nhiêu nhân vật tai to mặt lớn mà chính mình còn không biết! Sau đó tôi hỏi Khâu Bình: “Trong nhà cô có vật gì mà Lương Siêu thích nhất hoặc để ý nhất không?” Khâu Bình nghĩ rồi nói: “Chiếc cúp danh dự mà chồng tôi đã từng nhận có được không?” Tôi nghe xong cao hứng nói: “Đương nhiên là được!” Lương Siêu liều mạng làm việc chắc chắn rất để ý những vinh dự mà phóng viên đạt được, thể là buổi tối ba chúng tôi đến nhà Khâu Bình. Lúc tôi đi vào nhà Khâu Bình phát hiện đây là một gia đình bình thường, đừng thấy Lương Siêu lúc phỏng vấn rất oai phong, nhưng so với những thành tích mấy năm nay anh ta đạt được, cuộc sống của gia đình nhỏ này có vẻ quá đơn bạc. Khâu Bình nói với chúng tôi, cô ấy và Lương Siêu là bạn học cấp ba, sau đó một người làm giáo viên còn một người làm phóng viên. Những năm qua mặc dù bọn họ không kiếm được nhiều tiền, nhưng cô ấy có thể vỗ ngực tự hào, số tiền đó được kiểm hoàn toàn chính đáng. Cô vẫn nhớ ba năm trước, khi Lương Siêu đưa tin về một nhà đầu tư làm trái pháp luật, vào một buổi tối đối phương gõ cửa nhà họ cầm theo năm triệu tệ và nói chỉ cần Lương Siêu không đăng bài, số tiền này chính là của họ. Thế nhưng Lương Siêu không chút do dự cự tuyệt, theo những gì anh ta đã nói, làm một phóng viên, anh ta có phẩm giá và ranh giới của mình, tuyệt đối sẽ không vì tiền mà thay đổi ý định ban đầu của mình, nếu không lúc trước cũng sẽ không chọn nghề phóng viên. Qua lời kể của Khâu Bình không khó tưởng tượng, Lương Siêu chính là một người vô cùng chính trực, đối với công việc gần như chấp nhất đến hà khắc. Trong xã hội bây giờ, những người như Lương Siêu không còn nhiều, cho nên từ đáy lòng tôi hi vọng anh ta có thể còn sống...