*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người gửi thông báo mặc dù che giấu tên tuổi, nhưng rất nhanh không biết vì lí do gì mà đã xóa bài viết của mình... Linh tính nghề nghiệp nói cho Lương Siêu biết chuyện này có độ tin cậy rất cao. Hai năm vừa qua quốc gia rất coi trọng bảo vệ môi trường, dưới làn sóng này mà vẫn có người dám đi ngược lại? Làm một phóng viên có trách nhiệm với xã hội, Lương Siêu thấy mình phải bí mật đi hỏi một lần để điều tra rõ ràng việc này, sau đó đưa nó ra ngoài ánh sáng. Lương Siêu nghĩ như thế, tự nhiên cũng làm như thế, vì thế trước khi đi đã nói chuyến đi bí mật này cho chủ biên, hơn nữa còn đạt được sự ủng hộ của ông ta. Có lẽ do đây là chuyến2đi bí mật, nên chủ biên không báo cáo việc này với cấp trên. Giờ Lương Siêu mất tích, chắc chủ biên không muốn gánh trách nhiệm, bởi vậy đưa đẩy chuyện này bằng cách nói mình chẳng biết gì hết. Ông ta đẩy trách nhiệm rất dễ dàng nhưng lại tạo ra khó khăn rất lớn cho việc tìm kiếm Lương Siêu, tôi tin rằng nếu cảnh sát biết mục đích lần này của Lương Siêu khi đi thị trấn Hải Hồ, chắc chắn sẽ điều tra được một số manh mối hữu ích, cũng sẽ không trở thành không hề có đầu mối nào như bây giờ. Bởi vì trên chiếc huy chương có ký ức tàn hồn của Lương Siêu, cho nên có chút lộn xộn không khớp với nhau, rất khó để thông qua những đoạn ký ức này để phán đoán8Lương Siêu bởi vì lần công tác bí mật này mà gặp chuyện hay không? Hay chuyện này chỉ là một tai nạn ngẫu nhiên? Hiện giờ anh ta đã chết, nhưng vẫn chậm chạp không tìm được thi thể, chắc chắn có người cố ý giấu thi thể đi... Nếu như chỉ là một tai nạn thông thường, đâu cần phải giấu thi thể chứ? Cho nên trong này nhất định có chuyện mà chúng tôi không biết. Cuối cùng mấy người chúng tôi đáp ứng Khâu Bình đi đến thị trấn Hải Hồ một lần, nhưng có thể tìm được Lương Siêu hay không phải xem vận mệnh của bọn họ, dù sao không phải tất cả những người bị mất tích đều có thể được tìm thấy... Ba ngày sau, mấy người chúng tôi lái xe đến thị trấn Hải Hồ, chỗ này được6gọi là thị trấn Hải hồ bởi vì có một hồ nước tự nhiên rất lớn tên là Hải Hồ. Bởi cảnh sắc nơi đây rất yên bình và tự nhiên, cho nên mấy năm trước nơi này đã được xác định là di tích bảo tồn cấp quốc gia. Mà trong trí nhớ của Lương Siêu lặp đi lặp lại sự xuất hiện khách sạn Giang Nam Mỹ Nhân, chính là nằm tại một vị trí đắc địa trong khu vực này, có thể nói là chiếm hết thiên thời địa lợi. Những năm gần đây có khá nhiều du khách bên ngoài bởi vì nghe danh mà đến đây, chỉ để có thể ở lại khách sạn bên hồ này một đêm và cảm nhận một chút cảnh đẹp của Hải Hồ. Còn chúng tôi cũng vì tìm hiểu sự thật, cho nên cũng3đặt hai phòng tại khách sạn Giang Nam Mỹ Nhân qua mạng... Khi chúng tôi đi vào tòa khách sạn “Giang Nam Mỹ Nhân”, cũng bị cảnh đẹp nơi này làm cho rung động, ở đây quả thực xây dựng cực đẹp, nếu như nó không phải trả giá bằng cách hi sinh phong cảnh tự nhiên của Hải Hồ thì vẫn có thể coi như một thánh địa du lịch. Bởi vì cân nhắc đến kinh tế của Khâu Bình khá eo hẹp, cho nên chúng tôi chỉ cần cô ấy trả chi phí cho chuyến đi này, đây gần như là làm việc miễn phí. Vì tiết kiệm tiền cho cô ấy, ba chúng tôi cũng không đặt căn phòng đắt tiền, nhưng cho dù là vậy thì tiền phòng nơi này cũng đắt gấp ba lần khách sạn thông thường! Thật không biết ông5chủ của chỗ này là ai? Vậy mà có thể lấy đất trong khu bảo tồn thiên nhiên, nếu như không phải có hậu trường cứng rắn... tuyệt đối không làm được điều này. Mà nơi này buôn bán cực tốt, nếu như không phải vướng vụ đặt phòng, thì hai ngày trước chúng tôi đã có thể tới đây. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, chúng tôi đi tới căn phòng đã đặt trước đó, quả nhiên giống như đúc ảnh chụp trên mạng, đó là một căn phòng có cửa sổ lớn từ sàn đến trần, có thể nhìn toàn bộ cảnh sắc hồ và núi tươi đẹp phía dưới. Chúng tôi ăn bữa tối trong phòng, mấy người chúng tôi bàn với nhau ngày mai đi dạo một vòng xung quanh đây trước, tìm một chút vị trí “xảy ra chuyện” trong trí nhớ Lương Siêu, anh ta đến điều tra khách sạn này nên chắc vị trí đó không xa nơi này chứ? Chỉ là trước mắt không thể xác định Lương Siêu chết trăm phần trăm có liên quan tới khách sạn này hay không, dù sao khi còn sống anh ta gây thù với quá nhiều người, ai mà biết người nào đó trước ghi nợ đến giờ mới tính sổ: Một đêm không mộng mị, ba chúng tôi đều ngủ rất ngon, có lẽ do ở gần nước nên làm con người thư thái. Chính vì điều này mà làm cho giá phòng ở đây đắt thế mà du khách vẫn ùn ùn kéo đến! Nghĩ kĩ một chút, việc buôn bán nơi này tốt như thế, nếu như chỉ vì một bài đăng của Lương Siêu mà phải tạm ngừng kinh doanh... Chặn người kiếm tiền khác gì giết cha mẹ người ta, nếu có người ngăn cản Lương Siêu cũng là hợp tình hợp lý. Sáng sớm hôm sau, ba chúng tôi ăn một bữa đơn giản xong thì đi dạo mấy chỗ ngắm cảnh xung quanh. Thật ra trước đó nhân viên phục vụ đã từng giới thiệu với chúng tôi các gói dịch vụ du lịch của họ nhưng đã bị tối khéo léo từ chối, bởi vì nếu đi theo tuyến đường đó, chắc sẽ rất khó tìm đến chỗ Lương Siêu xảy ra chuyện. Nghĩ thử xem, nơi này du khách đồng như thế, nếu như Lương Siêu thực sự gặp chuyện trong khu vực đó, làm sao để người khác “thần không biết quỷ không hay” mà xử lý thi thể được? Cho nên chỗ xảy ra chuyện trong trí nhớ nhất định là một nơi tương đối vắng vẻ và du khách lại cực ít... Vì có thể tìm đến chỗ này, ba chúng tôi tách ra tìm, chuyên đi những chỗ ít người, hi vọng có thể tìm đến chỗ cuối cùng mà Lương Siêu gặp chuyện... Nhưng vòng vèo một lúc thế nào lại đi đến đằng sau khách sạn.