*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần này bọn chúng không thể mang tối đi.. Đừng nói là tập đoàn Thái Long, ngay cả Mao Khả Ngọc chỉ sợ cũng sẽ không chịu để yên Vì phòng ngừa tôi lại trúng bẫy lần nữa, Chú Lê “ra lệnh cưỡng chế” tôi và Đinh Nhất dắt cả Kim Bảo đến nhà chú ở lần nữa Thoáng cái, căn nhà nhỏ của chú lập tức trở nên náo nhiệt, đặc biệt là Kim Bảo cùng Tiểu Hắc, chúng nó một con truy đuổi nhiệt tình như lửa, một con trốn tránh lạnh lùng như băng, khiến cho trong sân luôn có hai luồng điện một đen một vàng loảng xoảng chạy khắp nơi. Từ sau khi Đàm Lỗi biết chuyện của tôi thì nhìn tôi vô cùng sùng bái: “Anh2Trương trâu bò thật! Không ngờ anh còn có hai nhân cách!” Tôi tỏ vẻ khó chịu: “Ngừng ngay! Hai nhân cách cái gì? Cái gã kia nhiều nhất chỉ được coi là một kẻ sống nhờ, sớm muộn gì cũng có ngày anh nghĩ cách đuổi gã đi!! Anh cảnh cáo cậu nhé, về sau lỡ như có cơ hội gặp gã thì trốn cho xa! Gã chính là kẻ giết người không chớp mắt.” Đàm Lỗi nghe vậy chỉ hậm hực, không nói nữa Nhưng từ vẻ mặt của cậu ta, tôi không khó nhìn ra dường như cậu ta không tin lời tối lắm, thậm chí còn có vẻ hơi chờ mong có thể gặp mặt cái “tôi” kia của tôi một lần Những ngày ở cùng nhau9rất vui, làm tôi lại có cảm giác như trở về nhà, dù trong nhà này chỉ toàn một đám đàn ông Thuận tiện nói luôn, thật ra Tiểu Hắc cũng là đực.. Chớp mắt đã cuối tháng.. mặc dù chúng tôi vẫn luôn thần hồn nát thần tính suốt khoảng thời gian này, nhưng mà phía Mao Khả Ngọc hình như từ đầu đến cuối không hề có động tĩnh gì Trước đó Chú Lê không yên tâm lắm nên bảo tôi đi tìm Bạch Kiện giúp, nhờ anh ta điều tra giùm chúng tôi một vài thông tin về tên Mao Khả Ngọc này ở trong nước Kết quả vài ngày sau Bạch Kiện lại nói với tôi: “Người tên Mao Khả Ngọc có cả một mở, nhưng chẳng có một6ai phù hợp với điều kiện mà cậu nói.” Tôi thầm nghi ngờ, chẳng lẽ thằng nhãi này còn có tên khác ư? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy không có khả năng đó lắm Bởi vì chủ họ tôi đã từng nói cái tên này là do trong tộc nhà họ Mao đã quy định sẵn từ trước, loại người như Mao Khả Ngọc sao có thể tùy tiện sửa đổi tên trong gia phả được? Buổi tối hôm nay, cửa nhà Chú Lê bị người ta gõ vang Lúc ấy tôi đang ở trong phòng bếp làm phụ bếp cho Chú Lê Sau khi nghe thấy tiếng đập cửa, Chú Lê cầm giẻ lên lau tay rồi quay lại nói với tôi: “Trông lửa nhé, chú đi mở0cửa.” Tôi làm mặt buồn bực, nghĩ bụng sao hôm nay Chú Lê chịu khó thế? Còn tự mình đi mở cửa? Mà khi tôi nhìn qua cửa sổ thấy người cùng đi vào sân với Chú Lê, trong lòng lập tức vui vẻ. Tôi hào hứng chạy ra khỏi phòng bếp, vui vẻ nói: “Chú họ? Sao chú rảnh mà tới đây? Lần này tới nhất định phải ở lâu thêm mấy ngày nhé!” Chú họ cười đáp: “Đúng lúc có việc đi ngang qua cho nên tới đây thăm mọi người.” Tuy rằng chú họ nói như vậy, nhưng tôi biết nhất định là Chú Lê gọi điện thoại cho chú ấy kể về vụ Mao Khả Ngọc, cho nên chú họ mới lo lắng chạy tới.. Suy7cho cùng, việc này ít nhiều cũng có liên quan đến chủ, cho nên chú ra mặt cũng coi như phù hợp Chỉ với cái bụng dạ đen tối của tên Mao Khả Ngọc này, đừng nói không thể cho hắn biết thân phận thật sự của chú họ, kể cả là cho hắn biết, cũng chưa chắc hẳn đã tin tưởng! Vì xem ra thân phận của chú họ cũng khá xấu hổ nhỉ. Lúc ăn cơm, Chú Lê lôi kéo chú họ uống ít rượu, chủ họ cũng không từ chối Chú ấy vừa uống vừa kể cho chúng tôi nghe một ít chuyện về Mao Khả Ngọc Vốn là nhà họ Mao đến những năm cuối đời của ông nội Mao Khả Ngọc là Mao Nhạc Tiêu thì dần dần suy tàn, chờ tới khi cha của hắn là Mao Tử Phong tiếp nhận, nhà họ Mao đã không thể dựa vào danh tiếng huyền học để chống đỡ được nữa. Cũng may trước mười lăm tuổi, Mao Khả Ngọc luồn do ông nội Mao Nhạc Tiêu nuôi nấng, hơn nữa hắn trời sinh thông minh, bởi vậy trên mặt huyền học thuật số cũng có chút thành tựu Chỉ tiếc sau khi Mao Nhạc Tiếu qua đời, Mao Khả Ngọc quay về bên cạnh ông già Mao Tử Phong của hắn, về sau tình hình lại chuyển biến bất ngờ. Hóa ra lý do Mao Khả Ngọc luôn đi theo ông nội mình hoàn toàn là vì mẹ kế của hắn không chứa chấp hắn.. Mao Khả Ngọc sinh ra chưa bao lâu, mẹ hắn đã bị bệnh nặng qua đời Sau này người cha Mao Tử Phong đi bước nữa, nhưng người đàn bà kia đối xử với Mao Khả Ngọc cực kì không tốt, thường xuyên cho hắn ăn không đủ no, mặc không đủ ẩm.. Hơn nữa, chưa đến hai năm, mẹ kể lại sinh ra hai đứa em trai em gái, cuộc sống của đồng chí Tiểu Mao càng khó khăn hơn. Lúc ấy cha già Mao Tử Phong của Mao Khả Ngọc phải nuôi sống một nhà già trẻ, cả ngày ngược xuôi mệt mỏi bên ngoài, nào còn có tinh thần và thời gian chăm lo chuyện gia đình? Cuối cùng vẫn là Mao Nhạc Tiểu thật sự không đứng nhìn được nữa, mới nhận Mao Khả Ngọc chỉ có vài tuổi về cạnh mình nuôi nấng. Chờ đến khi Mao Nhạc Tiêu qua đời, Mao Khả Ngọc lại trở về thì đã càng xa cách hơn với cha Hơn nữa còn có mẹ kể châm ngòi, Mao Khả Ngọc ở nhà không bao lâu thì một mình bỏ nhà ra đi.. Bởi vì mấy năm sau vẫn không có tin tức của con trai nên Mao Tử Phong bèn đến đồn công an gạch bó hộ khẩu của Mao Khả Ngọc. Năm ấy Mao Khả Ngọc vừa mới mười bảy tuổi, vì sống sót nên chỉ có thể trà trộn đầu đường, làm mấy việc trộm cắp.. Nhưng bản lĩnh hắn học được với ông nội vẫn không bị mai một, chỉ có điều không biết sau cùng vì sao hắn lại dính dáng đến tập đoàn Thái Long? Nghe chú họ kể xong những việc này, tôi mới biết Mao Khả Ngọc biến thành như hiện giờ cũng là vì bị đời chà đạp thảm thiết mà ra! Tập đoàn Thái Long cực thích mời chào những đứa trẻ có thời thơ ấu bất hạnh như vậy, sau đó bồi dưỡng cả đám bọn chúng thành kẻ tàn nhẫn giết người không chớp mắt Nếu nghĩ như vậy thì thật ra Mao Khả Ngọc cũng rất đáng thương... Lúc này chủ họ thấy tôi im lìm không nói gì bèn vỗ nhẹ vai tôi: “Nghĩ cái gì đấy?” Tôi lắc đầu đáp: “Không có gì ạ, cháu chỉ cảm thấy mỗi một người xấu đều có nguyên nhân cả.” Chủ họ nghe vậy cười to và nói: “Đừng nghĩ nhiều như thế Chú sẽ nghĩ cách tìm ra Mao Khả Ngọc, giải quyết hoàn toàn chuyện này.. Nếu không sống để phòng mãi như vậy cũng không được.” Tôi biết chú họ nói được làm được, vì vậy cũng vỗ ngực nói: “Được ạ, mấy ngày nay cháu sẽ đi theo chú, làm trợ lý cho chú..”