TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 1457: Người cô đơn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chú Lê thấy đây lại là vụ án mất tích nên hỏi tôi có nhận hay không? Tôi xem thử địa điểm mất tích, là một khu danh lam thắng cảnh nổi tiếng cả nước ở tỉnh bên, vì vậy tôi nói chẳng hề để ý: “Nhận đi ạ, dù sao giờ chúng ta cũng không có việc gì...”

Nhưng Chú Lê lại hơi lo lắng nhìn về phía chú họ, chú họ thấy vậy thì gật đầu với chú và nói: “Không sao đâu, mọi người cứ đi như bình thường! Tôi ở nhà trông, có chuyện gì liên hệ ngay với tôi là được.”

Sáng ngày hôm sau, Chú Lê dẫn theo mấy người chúng tôi bay thẳng đến khu danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở tỉnh bến: núi2Tây Nhạc có “Con đường mòn nguy hiểm nhất thế giới”

Người phụ trách đón máy bay là mấy cán bộ của công ty đã xảy ra chuyện, bởi vì sau khi có chuyện, phần lớn nhân viên đều trở về làm việc bình thường, chỉ để lại mấy người bọn họ chịu trách nhiệm phối hợp với đội cứu hộ của địa phương cùng tim người.

Trong đó, một chàng trai trẻ tên Triệu Vũ giới thiệu một chút về tình hình cơ bản cho chúng tôi biết..

Công ty xảy ra chuyện là một công ty năng lượng cực kì có thực lực ở miền Bắc Trung Quốc, mà vị sếp gặp nạn lại đúng là Phó Tổng giám đốc của công ty - Lưu Vạn Toàn

Cùng hôm xảy ra chuyện,9Lưu Vạn Toàn dân hai mươi bảy nhân viên của công ty bọn họ bao tour du lịch đến núi Tây Nhạc

Lúc đầu mọi chuyện vẫn bình thường, tất cả mọi người đều dựa theo kế hoạch đã lên sẵn để đi thăm thú các cảnh đẹp trong núi

Nhưng sau khi bọn họ đi chơi hết tất cả những cảnh đẹp trong kế hoạch thì thấy thời gian còn sớm, vì vậy có người đề nghị thời gian còn lại có thể cho tự do hoạt động không? Sếp lớn nhất trên xe lúc ấy là Lưu Vạn Toàn, ông ta đồng ý luôn, chỉ dặn dò mọi người phải chú ý an toàn, hai tiếng sau phải quay lại xe để tập trung

Người trên xe chẳng ai ngờ, chờ6đến thời gian quy định, mọi người quay về xe buýt thì lại phát hiện không thấy Phó Tổng giám đốc Lưu Vạn Toàn đâu

Hỏi tài xế mới biết, trước đó Phó Tổng giám đốc Lưu nói với bác tài là mình không thoải mái lắm, muốn ở trên xe ngủ một lát

Tài xế sợ mình quấy rầy sếp nghỉ ngơi nên bật điều hòa trong xe lên rồi xuống xe đi dạo một vòng ở gần đó..

Nhưng sau khi bác tài trở lại thì phát hiện Lưu Vạn Toàn không còn trên xe nữa

Lúc ấy bác tài còn tưởng rằng Phó Tổng giám đốc Lưu xuống xe đi chơi giống những người khác nên cũng không để trong lòng

Nhưng chờ đến khi tất cả mọi người đã trở về,0chỉ còn mỗi Phó Tổng giám đốc Lưu là chưa, bác tài mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Hướng dẫn viên du lịch phụ trách chuyển đi lần này lập tức gọi điện thoại cho Lưu Vạn Toàn, nhưng không thể liên lạc được

Điều này nói rõ lúc ấy chắc hẳn Lưu Vạn Toàn đang ở khu vực không có tín hiệu.

Lẽ ra ở khu thắng cảnh thế này, điện thoại di động không có tín hiệu rất bình thường, nhưng bởi vì lượng khách ở đây rất lớn, cho nên một vài cảnh đẹp cực nổi tiếng vẫn được phủ sóng, ví dụ như vị trí chỗ xe buýt của bọn họ đây cũng có

Nói cách khác, thời điểm đó chắc hẳn là Lưu Vạn Toàn7ở một chỗ cách xa khu vực được phủ sóng..

Ngay từ đầu đám người Triệu Vũ còn thầm oán giận Phó Tổng giám đốc Lưu, bắt bọn họ về sớm, nhưng chính mình lại không làm theo

Tuy nhiên bọn họ nhanh chóng phát hiện tình hình còn nghiêm trọng hơn bọn họ nghĩ rất nhiều

Bởi vì đến tận khi trời tối, Lưu Vạn Toàn vẫn chưa trở về.

Xảy ra chuyện thể này, đừng nói là sếp phụ trách của công ty mất tích, dù là một nhân viên bình thường mất tích cũng không thể bỏ mặc

Vì thế hướng dẫn viên du lịch đi theo xe lập tức đến đồn công an của khu danh lam thắng cảnh báo cảnh sát, nói là trên xe của họ bị lạc mất một du khách.

Lúc ấy để đề phòng những nhân viên còn lại gặp vấn để tiếp, mấy người Triệu Vĩ sắp xếp đưa phụ nữ và trẻ con đi cùng về khách sạn trước, còn cánh đàn ông thì đi theo cảnh sát và đội cứu hộ của địa phương cùng lên núi tìm người.

Kế hoạch ban đầu của bọn họ là chơi ở núi Tây Nhạc hai ngày, sau đó lại đến một khu danh lam thắng cảnh nổi tiếng khác cùng tỉnh tham quan tiếp

Nhưng hiện giờ xảy ra chuyện này, sếp phụ trách đã mất tích, tất nhiên phần hành trình còn lại cũng hủy bỏ hết

Sau đó, nhóm Triệu Vũ cùng nhau tìm kiếm ba ngày, nhưng lại chẳng thấy có manh mối gì

Cuối cùng bọn họ đành phải bàn bạc với Tổng giám đốc, cho phần lớn nhân viên đi về trước, còn mấy anh chàng trẻ tuổi Triệu Vĩ ở lại tiếp tục theo vụ này

Nghe Triệu Vĩ kể tới đây, tôi hỏi chen vào: “Lúc ấy chỗ xe buýt có camera giám sát gì không?” Triệu Vĩ trả lời tôi: “Có, còn quay được hình ảnh Phó Tổng giám đốc Lưu xuống xe.” Nói xong anh ta rút điện thoại di động của mình ra và mở một đoạn video cho chúng tôi xem

Trong video có một người đàn ông trung niên đi xuống xe buýt, chắc chính là Phó Tổng giám đốc Lưu Vạn Toàn mà Triệu Vĩnói

Nhưng tôi nhìn vẻ mặt của ông ta hơi suy sụp, như thể tâm sự nặng nề

Lúc này ông ta lấy điện thoại di động ra xem, sau đó như đã đưa ra quyết định gì đó, bước nhanh đi ra khỏi phạm vi quay của camera giám sát

Sau khi xem xong đoạn video này, tôi trầm ngâm nói: “Xem ra đúng thật là tự ông ta xuống xe..

Nhìn biểu cảm của ông ta ngay lúc đó cũng không giống như muốn đi đâu chơi, dường như là đầy bụng tâm sự.” Triệu Vĩ nghe tôi nói như vậy thì gật đầu nói với tôi: “Gần như tất cả mọi người trong công ty chúng tôi đều nhận ra điều này

Tuy rằng lần này ra ngoài chơi do Phó Tổng giám đốc Lưu dẫn đầu, nhưng hình như tâm trạng ông ta không tốt, dọc đường đi sắc mặt đều u ám.”

Nghe vậy, tôi truy hỏi: “Gần đây có phải công ty xảy ra chuyện gì không?” Triệu Vĩ mờ mịt đáp: “Không có! Nghe nói lợi nhuận của năm nay cũng khá lắm, nếu không sao có thể tổ chức cho chúng tôi ra ngoài chơi chứ?” Tôi nghe vậy cũng phải! Nếu trong công ty xảy ra chuyện gì thật, nào còn có lòng dạ mà tổ chức cho nhân viên đi chơi? Như vậy xem ra ông ta u buồn có lẽ là liên quan đến gia đình.

Vì vậy tôi thuận miệng hỏi: “Nhà Phó Tổng giám đốc Lưu của các anh có những ai?”

Triệu Vĩ ngẫm nghĩ rồi nói với vẻ mặt khó xử: “Anh hỏi khó tôi rồi, Phó Tổng giám đốc Lưu của chúng tôi làm người rất kín đáo

Đừng thấy chúng tôi làm việc dưới trướng ông ấy mấy năm, nhưng cũng không biết nhà ông ấy có những ai

Có điều trong công ty đều truyền tai nhau ông ấy vẫn còn độc thân, cha mẹ cũng dưỡng lão ở nơi khác

Anh xem lần này xảy ra chuyện lớn như vậy mà chẳng có người nhà nào của Phó Tổng giám đốc Lưu đến, vẫn chỉ có mấy chúng tôi chạy ngược chạy xuôi ở bên này...”

Nghe vậy, tôi không khỏi thầm cảm thán, lại là một kẻ bà ngoại không thương, cậu không yêu

Người mất tích đã một tuần mà một người thân cũng không tới?! Tiếp theo tôi lại hỏi Triệu Vĩ là phía cảnh sát đã điều tra được gì rồi?

| Chương 1459: HỔ KHIÊU HIỆP*

* Hổ Khiếu Hiệp (Hẻm núi Hổ Khiếu) là một hẻm núi và danh thắng được hình thành trên dòng sông Kim Sa, một nhánh của sông Dương Tử

Nó nằm về phía Bắc của thành phố Lệ Giang khoảng 60 km, trong địa phận tỉnh Vân Nam ở phía Tây Nam Trung Quốc.

Triệu Vĩ nói bằng vẻ mặt bất đắc dĩ: “Trừ đoạn video này ra, bọn họ cũng chẳng điều tra được manh mối gi..

Bây giờ không ai biết tại sao lúc ấy Phó Tổng giám đốc Lưu muốn xuống xe, xuống xe rồi lại đi nơi nào.”

Sau đó tôi bảo Triệu Vĩ gửi đoạn video kia đến điện thoại di động của tôi, dầu gì rất có thể đây là video cuối cùng của Lưu Vạn Toàn lúc còn sống

Trở lại khách sạn, Triệu Vĩ làm thủ tục cho chúng tôi nhận phòng trước, anh ta nói để chúng tôi nghỉ ngơi một đêm đã, có chuyện gì ngày mai nói tiếp.

Triệu Vĩ đi rồi, nhóm chúng tôi ở trong phòng bàn bạc hành động cụ thể cho ngày mai

Lần này ông chủ ủy thác cho chúng tôi là Vương Cường - nhân vật số một” của công ty năng lượng này

Ông ấy cảm thấy bất an một cách sâu sắc vì sự mất tích của ông bạn già, hi vọng chúng tôi có thể cố gắng hết sức tìm ra Lưu Vạn Toàn.

Trước đó Chú Lê cũng đã nhờ Vương Cường gửi đến đây một ít đồ cá nhân của Lưu Vạn Toàn, hi vọng ngày mai tôi có thể tìm được đồ vật đặc biệt đối với Lưu Vạn Toàn.

Trước khi ngủ, tôi nhìn tới mức không có việc gì làm nên lật xem thông tin cá nhân của Lưu Vạn Toàn, phát hiện ông ta cũng là một doanh nhân thực thụ, mấy năm nay tuy rằng vẫn luôn chịu lép vế làm sếp phó, nhưng mà không ít dự án trong công ty đều do ông ta khởi xướng

Cho nên ở trong công ty, ông ta tuyệt đối là một “nhân vật linh hồn”.

Một nhân vật quan trọng như vậy đột nhiên mất tích, có thể nói là tổn thất lớn lao đối với công ty năng lượng này

Cũng khó trách “nhân vật số một” Vương Cường lại trăm phương nghìn kể nhờ người tìm đến Chú Lê, muốn chúng tôi phải tới giúp việc này!

Sáng sớm hôm sau, Triệu Vĩ đưa hết những thứ chúng tôi cần đến phòng của Chú Lê

Đến lúc nhìn thấy tôi mới biết tất cả đều là vài thứ ảnh chụp này nọ

“Thế này là ý gì? Anh cho tôi xem ảnh chụp có ích lợi gì đâu?” Tôi nghi ngờ hỏi

Triệu Vĩ hơi ngượng ngùng đáp: “Bởi vì đồ đạc của Tổng giám đốc Lưu thật sự quá nhiều, hơn nữa có vài món đồ còn rất quý giá, cho nên chúng tôi cũng chỉ đành chụp một ít ảnh đưa đến trước cho mọi người chọn thử, nếu không phải đưa tất cả đến thật sự là không tiện lãm.”.

Tôi nghe vậy thì ngờ vực cầm lấy những tấm ảnh đó xem xét lại kỹ lưỡng, đúng là vậy..

Trong đó trừ một ít sách quản lý doanh nghiệp ra, còn lại là của cải riêng của ông ta.

Lớn thì có từng bộ gậy đánh gôn, cần câu cá, nhỏ thì có từng chiếc đồng hồ đeo tay quý giá

Đặc biệt là những chiếc đồng hồ đó, đụng vào một cái là hơn trăm nghìn, thảo nào nhóm Triệu Vĩ không dám dễ dàng vận chuyển đến đây

Nhưng mà chỉ nhìn ảnh chụp cũng chẳng có ích khỉ gì! Tôi vẫn chưa lợi hại đến nỗi chỉ với một tấm ảnh là có thể cảm nhận được tàn hồn của đối phương

Hơn nữa, hiện giờ cũng chưa thể chắc chắn Lưu Vạn Toàn đã chết hay chưa

Cuối cùng chúng tôi chọn ra mấy thứ đặc biệt trong ảnh, cũng chính là những thứ có số lượng không nhiều lắm

Bởi vì tôi tin đồ càng ít thì càng quý, trong những món đồ có số lượng ít nhất kia nhất định có thứ Lưu Vạn Toàn yêu thích nhất.

Trong đó có một quyển sổ sưu tập tem, tuy rằng những con tem bên trong không phải cái gì “Vạn dặm núi sống một mảnh hồng”, nhưng có rất nhiều con tem cổ mà tôi không biết, hơn nữa nhìn ngày tháng trong dầu bưu điện bên trên, có nhiều con tem đều từ bảy mươi mấy năm trước

* Là một bộ tem kỷ niệm chiến thắng chung của cách mạng vô sản vĩ đại được Bộ Bưu chính Viễn thông Trung Quốc phát hành ngày 25/11/1968 nhưng do bị phát hiện bản đồ Trung Quốc trên con tem không chính xác nên đã bị thu hồi

Tuy nhiên vẫn có một số tem đã bản trước ở một số bưu điện riêng lẻ nên chúng trở nên quý hiếm, có giá trị sưu tầm cao và trở nên đắt đỏ

(BT)

Tôi tin tưởng với người đàn ông vừa có thân phận vừa có sự từng trải nhất định như Lưu Vạn Toàn, những thứ tiền không thể mua được mới là quý giá nhất

Vì thế tôi bảo với Triệu Vĩ, những thứ khác không nói, cuốn sổ sưu tập tem này kiểu gì cũng phải lấy lại đây cho tôi.

Trước khi những món đồ đó tới, chúng tôi cũng không thể nhàn rỗi, vì vậy chúng tôi quyết định lặp lại tuyến đường mà bọn họ đã đi hôm xảy ra chuyện, xem có thể có phát hiện quan trọng gì không..

Thật ra vào mùa này, khách du lịch trong khu danh lam thắng cảnh đã ít hơn nhiều cho với mùa cao điểm

Nhưng dù vậy, tôi vẫn cảm thấy lượng khách ở đây đông hơn nơi khác gấp mấy lần

Đặc biệt là những đoàn khách lớn tuổi

Thấy họ hào hứng leo núi, thanh niên như tôi cũng chỉ có thể hổ thẹn không bằng!

Bởi vì chỉ có bốn người chúng tôi cộng thêm một Triệu Vũ, cho nên chúng tôi thuê một chiếc xe việt dã có thể đi đường núi ở địa phương, do Đinh Nhất lái thẳng đến núi Tây Nhạc

Dọc đường đi, toàn bộ đều do Triệu Vĩ làm hướng dẫn viên cho mấy người chúng tôi

Đương nhiên, chủ yếu là anh ta vừa đi vừa nhớ lại phản ứng của Lưu Vạn Toàn khi đến mỗi một thắng cảnh vào ngày xảy ra chuyện.

Theo lời anh ta nói, lần này Phó Tổng giám đốc Lưu đúng là hơi khác thường

Bởi vì ngày thường Lưu Vạn Toàn là một người vô cùng nghiêm túc trong lòng đám nhân viên, luôn đặt công việc lên hàng đầu

Kể cả là bình thường có buổi họp mặt nào đó, nếu không phải trường hợp chính thức phải có ông ta, không đi không được, thông thường Lưu Vạn Toàn sẽ không tham dự.

Cho dù là ông ta thường xuyên đánh golf và câu cá, đó cũng là vì tạo mối quan hệ với khách hàng, chứ đều không phải là sở thích của ông ta..

Bởi vậy điều làm mọi người không ngờ là, Phó Tổng giám đốc Lưu không có chút hứng thủ nào với tất cả các hoạt động giải trí trong mắt bọn họ lại có thể dẫn mọi người ra ngoài du lịch?!

Mấy người chúng tôi tất nhiên chẳng có lòng dạ nào mà dạo chơi, cho nên dọc đường đi cũng chỉ cưỡi ngựa xem hoa, đến khi xe chúng tôi chạy đến vị trí xe buýt đổ lại ngày hôm đó, tôi mới bắt đầu cẩn thận quan sát cảnh chung quanh.

Nơi này là một bãi đỗ xe tạm thời

Bởi vì trong vòng ba cây số cách đây không xa có mấy thắng cảnh đặc sắc, cho nên trong trường hợp bình thường, xe buýt chở khách du lịch đều sẽ dừng ở đây, sau đó các khách du lịch sẽ đi bộ đến những thắng cảnh kia dạo chơi,

Không khó để thấy từ video đó rằng sau khi Lưu Vạn Toàn xuống xe đã đi về phía bên trái của xe buýt, cũng chính là phía Đông núi Tây Nhạc

Triệu Vĩ nói cho chúng tôi biết, hướng đó tổng cộng có ba thắng cảnh, lần lượt là Hổ Khiêu Hiệp, đỉnh Mây Tỉa và đỉnh Tiểu Thương

Sau khi xuống xe, đầu tiên chúng tôi nhìn quanh khắp nơi, sau đó tôi hỏi Triệu Vi: “Ba thắng cảnh này cái nào hiểm trở nhất?” Triệu Vĩ ngẫm nghĩ và đáp: “Thật ra ba nơi này chúng tôi đã đi tìm cả rồi, căn bản là không có tung tích của Phó Tổng giám đốc Lưu

Có điều nếu nói nơi hiểm trở nhất trong mấy thắng cảnh này phải là Hổ Khiếu Hiệp

Bởi vì ở đó có một vách đá vô cùng cao, người bình thường không sợ độ cao như tôi đứng ở bên trên nhìn xuống cũng cảm thấy chóng mặt...” Tôi gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta đến Hổ Khiếu Hiệp xem trước!” Chờ chúng tôi tới Hổ Khiếu Hiệp, thấy quả nhiên như lời Triệu Vĩ nói lúc trước, là một vách đá rất cao, hơn nữa bên vách đá có đá tảng san sát, trông rất ngoạn mục

Cũng chỉ có sự điêu luyện sắc sảo của thiên nhiên mới có thể tạo ra một cảnh quan đẹp như vậy

Triệu Vĩ cho chúng tôi biết: “Tôi nghe hướng dẫn viên du lịch trước đây dẫn chúng tôi lên núi nói, tới nơi này chơi đều là những người trẻ tuổi theo đuổi cảm giác mạnh, thường thì các đoàn khách lớn tuổi sẽ không tới đây, bởi vì nơi này thoạt nhìn thật sự quá nguy hiểm.” Tôi chỉ xuống dưới thung lũng sâu hoắm và hỏi: “Dưới đây đã tìm chưa? Có khi nào Phó Tổng giám đốc Lưu của các anh trượt chân ngã xuống đấy không?”

Đọc truyện chữ Full