*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng tôi nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, chuyện này không hề đơn giản Nếu Lưu Vạn Toàn vẫn còn sống, dĩ nhiên không vấn đề gì Nhưng vấn đề là bây giờ ông ta đã chết rồi, bọn họ phải ghi khẩu cung của người chết thế nào đây? Thấy tôi có vẻ do dự, Lưu Vạn Toàn đột nhiên tiến lại gần tôi nói: “Sao? Cậu không muốn giúp tôi?” Tôi thấy ông ta đột nhiên đến gần nên giật nảy mình, theo bản năng lùi về phía sau một bước nói: “Giúp, có điều ông nói thử xem muốn tôi giúp thế nào?” Lưu Vạn Toàn nghĩ rồi nói: “Trong nhà tôi có một quyển sổ, cậu chỉ cần giao nó cho tổ điều tra là được.” Tôi vội hỏi ông ta giấu2quyển sổ đó ở đâu? Vì tôi biết nhà của Lưu Vạn Toàn đã bị người của tổ điều tra lục soát, nếu có giấu thứ gì đó thì bọn họ đã tìm được rồi. Nhưng bọn họ cố chấp bằng mọi cách tìm Lưu Vạn Toàn, không thấy không được, thì chắc chắn bọn họ chưa tìm được manh mối gì từ nhà Lưu Vạn Toàn.. Sau đó Lưu Vạn Toàn đến gần tôi, thì thầm nói vị trí quyển sổ cho tôi, đồng thời nhờ tôi nhất định phải hoàn thành tâm nguyện này của ông ta. Đây là lần đầu tiên tôi đứng gần một âm hồn đến vậy, lông tơ trên mặt tôi đều nhiễm khí lạnh, dựng đứng cả lên.. Tôi không ngờ Lưu Vạn Toàn lại có chỗ giấu bí mật9như vậy, khó trách Lý Mộc không tìm được! Xem ra đây là suy nghĩ duy nhất của Lưu Vạn Toàn trước khi chết, nên dù chết không nhắm mắt, ông ta vẫn tâm tâm niệm niệm điều này Tôi thấy chuyện này cũng không quá khó, nên đồng ý ngay, còn hứa nhất định nói được làm được, chỉ là ông ta có thể xua đám sương mù này đi trước được không? Không ngờ Lưu Vạn Toàn nghe tôi nói vậy, ngạc nhiên nói: “Sương mù xung quanh đây không liên quan gì đến tôi...” Tôi cực kì hoảng sợ nói: “Cái gì? Sương mù này không phải ông làm ra sao?” Nếu Lưu Vạn Toàn nói thật, sương mù ngăn cản chúng tôi không liên quan gì đến ông ta, vậy6nơi này vẫn còn một phe nữa đang gây chuyện, mà đối tượng của chúng đương nhiên là đoàn người chúng tôi.. Tôi lập tức nói với Lưu Vạn Toàn: “Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ giúp ông hoàn thành tâm nguyện, có điều bây giờ tôi phải đi cứu bạn tôi đã...” Nói xong tôi quay người chạy trở lại trong rừng. Lúc tôi quay lại chỗ rừng kia, nhìn thấy Đinh Nhất máu me đầy người đứng ở đó, dưới chân anh ta là thi thể con khỉ đực to lớn kia, mặt hằm hằm sát khí Tôi rất lo lắng, vì không biết máu trên người anh ta là của anh ta hay của con khỉ kia. “Anh bị thương à?” Tôi vội hỏi Đinh Nhất lắc đầu nói: “Không sao, đa số đều0là máu của con khỉ” Tôi lập tức thở phào, sau đó nói cho anh ta biết: “Tôi vừa rồi đã gặp Lưu Vạn Toàn trong rừng, nhưng ông ta không phải người đã làm ra lớp sương mù này...” Đinh Nhất nghe xong cũng sầm mặt: “Cái gì? Chẳng lẽ còn có thứ khác?” Tôi cũng không biết, lắc đầu và nói: “Ai biết được? Mặc kệ, về tìm Chú Lê đã.” Đinh Nhất cũng không để ý đến vết thương trên cơ thể mình, cùng tôi nhanh chóng chạy ra bãi đỗ xe.. Vì hai chúng tôi đều rất lo lắng, sợ chậm trễ sẽ phát sinh chuyện không hay Nhưng sợ cái gì thì cái đó đến, lúc chúng tôi chạy về đến bãi đỗ xe, phát hiện tất cả những xe đậu ở đó đều7biến mất. “Bọn họ đi rồi?” Tôi ngạc nhiên hỏi Đinh Nhất lắc đầu, nói nghiền ngẫm: “Không đúng, cho dù tất cả mọi người đi thì sư phụ cũng sẽ không đi, vì chìa khóa xe tôi vẫn đang cầm...” Nghe anh ta nói vậy, tim tôi càng đập loạn lên, vì bọn họ không đi, nghĩa là mắt chúng tôi đang có vấn đề hoặc nói thẳng ra thì con mẹ nó, chúng tôi bị ma che mắt! Tôi thử gọi điện cho Chú Lê, vẫn không thể kết nối được.. Sau đó tôi thử gọi điện cho chú họ, nhưng vẫn vậy, xem ra vấn đề nằm ở phía chúng tôi. “Làm sao bây giờ?” Tôi thì thầm hỏi Đinh Nhất Anh ta lấy con dao thép lau vào người, sau đó đưa cho tôi và nói: “Cầm chắc, chút nữa dù có chuyện gì cũng không được hoảng.. Vì mệnh của cậu chắc chắn lớn hơn tôi!” Tôi mơ hổ, không hiểu Đinh Nhất nói vậy là có ý gì? Cái gì là mệnh của tôi lớn hơn của anh ta? Chúng tôi cùng nhau đi mới đến được bước này, nếu không có Đinh Nhất, Chú Lê, cả chú họ.. thì với trình độ thấp kém của tôi có lẽ không sống qua chương 100 Mặc dù tôi không biết tại sao Đinh Nhất nói như vậy, nhưng tôi có thể cảm giác được anh ta cũng rất vội vàng, xem ra đối thủ của chúng tôi nhất định rất nguy hiểm.. Bây giờ không thể dựa vào mấy người Chú Lê, chút nữa nếu có nguy hiểm gì.. tôi chỉ hi vọng mình không trở thành gánh nặng của Đinh Nhất là tốt rồi Nghĩ vậy, tôi cầm chặt chiếc răng thú trước ngực, sau đó cảnh giác nhìn xung quanh Mấy phút tiếp theo dài dằng dặc, vì khi bạn trong trạng thái chờ đợi lo lắng cao độ, thời gian luôn trôi qua rất chậm, một giây như một năm! Nếu không phải có Đinh Nhất bên cạnh, có lẽ tôi sắp hết sức chịu đựng nổi Đúng lúc tôi sắp không chịu được nữa, thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói âm trầm: “Trương Tiến Bảo? Sao mày cũng ở đây? Không ngờ mày lại tự tìm đến cửa!” Trong lòng tôi “thót cái”, giọng nói này sao giống tên khốn Mao Khả Ngọc thế: Thằng này đúng là âm hồn bất tán! Sao đi đến đâu cũng đụng phải hắn thế chứ? “Mao Khả Ngọc, mày có phải chó không thể? Sao động ai cũng cắn càn vậy?” Tổi tức hổn hển. Hẳn hừ một tiếng, nói: “Đừng tự dát vàng lên mặt, lần này tạo tới không phải vì mày...” Nói đến đây hắn đột nhiên dừng lại một chút, sau đó lạnh lùng nói: “Hóa ra mày đến tìm Lưu Vạn Toàn! Đúng là cái gì cũng dám nhận! Xem ra mày cũng đã gặp Lưu Vạn Toàn trong đám sương mù này rồi? Nó có nói gì với mày không?” Tôi cười lạnh: “Muốn biết à, gọi tao một tiếng ông nội đi.. Dù sao mày có gọi tao là ông nội cũng không mất mát gì!”