*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi than nhẹ: “Vừa rồi chỉ nói cho sướng mồm thôi, lát nữa có thể sẽ có phiền toái lớn đấy.” Đinh Nhất nghe tôi nói thế thì bảo: “Không sao, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ sợ phiền toái.” Tôi nghe anh ta nói mà trong lòng càng thêm vững vàng, đúng thể.. có Đinh Nhất ở cạnh tôi còn sợ gì chứ? Thế là tôi lạnh lùng nhìn Mạo Khả Ngọc, đề phòng hắn ra chiêu trò gì đó. Nhưng điều khiến tôi không ngờ đến là, dù sắc mặt Mao Khả Ngọc khó coi, nhưng hắn không lập tức ra tay, có lẽ hắn vẫn chưa quên chuyện bị chịu thiệt lần trước.. Nhưng tôi tin hắn vẫn chưa biết bí mật2của tôi, nên mới không dám tùy tiện ra tay. Mao Khả Ngọc dùng chất giọng lạnh lùng hỏi tôi: “Trương Tiến Bảo, tao hỏi một lần nữa, vừa nãy Lưu Vạn Toàn có nói gì với mày không?” Tổi nhún vai: “Ông ta có thể nói cái gì? Đương nhiên là nói ông ta chết không nhắm mắt rồi! Không đúng, tạo rất hiếu kỳ chuyện này thì có quan hệ gì đến tập đoàn Thái Long? Bây giờ trên cả nước đều đang truy quét, tao khuyên chúng mày đừng với tay quá dài.” Mao Khả Ngọc cười khẩy vài tiếng: “Chuyện này không cần mày quan tâm! Chẳng lẽ mày không biết, càng biết ít chuyện của tập đoàn Thái Long chúng9tao thì càng tốt à?” Tôi nhìn chằm chằm vào mắt hắn, sau đó bất ngờ hỏi: “Chẳng lẽ cái chết của Lưu Vạn Toàn không phải ngoài ý muốn? Không phải ông ta là mục tiêu ám sát của tập đoàn Thái Long chúng mày đấy chứ?” Mao Khả Ngọc cau mày, không nói phải hay không phải, giọng điệu của hắn rất ngang ngược: “Mày không nên xen vào.. Tao nói rồi, hôm nay tao chỉ muốn biết ông ta đã nói gì với này, chỉ cần mày chịu nói, tao cam đoan sẽ không làm khó mày.” Tôi nghĩ thầm, trừ khi tôi là kẻ ngu mới đi nói bí mật của Lưu Vạn Toàn cho hắn! Nhưng tôi cũng cảm thấy6mình nên thăm dò một chút, xem rốt cuộc ai là người thuê bọn chúng giết Lưu Vạn Toàn “Tao rất tò mò mày làm thế nào khống chế được mấy con khỉ kia? Không ngờ Mao đại sư còn biết huấn luyện khỉ tốt như vậy.” Tôi nói với vẻ mỉa mai Vẻ mặt Mao Khả Ngọc xanh lét, vừa định phản bác thì lại nghe thấy giọng nói trong trẻo vang lên phía sau hắn: “Khỉ là do tôi huấn luyện, chút chuyện nhỏ này cần gì sư phụ tôi phải tựra tay?” Tôi không cần nhìn cũng biết giọng nói này là của ai, đây không phải là A Linh tay đeo đầy chuông đồng đó sao? Cô gái này đúng là cũng0xuất quỷ nhập thần giống sư phụ cô ta.. Lúc đầu, linh khí trên người cô ta khiến tôi cảm thấy vô cùng đặc biệt, nhưng sau khi biết sự phụ của cô ta là Mao Khả Ngọc, thì cái khí trên người cô ta là tà khí chứ linh khí cái nỗi gì. “Nếu bản lĩnh của chúng mày đã lớn như thế, có thể điều khiển khỉ.. vậy sao không tự mình đi hỏi Lưu Vạn Toàn đi? Hiện giờ ông ta vẫn còn đang đứng sau lưng chúng mày đấy!” Tôi cố ý nói thể để dọa bọn chúng một chút Phản ứng của Mao Khả Ngọc khá bình tĩnh, còn sắc mặt A Linh hơi tái nhợt, nhìn về phía sau, ánh mặt đầy7hoảng sợ, tôi không ngờ cô ta còn sợ ma à? Có điều sợ hãi quỷ thần cũng không phải chuyện xấu, bởi vì chỉ có cất giữ lòng kính sợ trong lòng mới khiến con người khi làm việc gì cũng sẽ suy nghĩ trước sau, không thể quá thiếu đạo đức, chừa cho mình một đường lui khi chết đi. Thật ra tôi muốn Mao Khả Ngọc nói ra vì còn một nguyên nhân khác, đó chính là muốn để Lưu Vạn Toàn nghe thấy, để ông ta biết mình bị người khác hại chết, mà những người muốn ông ta chết lại chính là những người trước đây ông ta đã hết lòng muốn bảo vệ... Mao Khả Ngọc thấy tôi mới nói có mấy câu đã dọa dược A Linh, hắn trầm giọng xuống: “Đương nhiên tạo có thể hỏi ông ta, mày cho rằng đám sương mù này để làm gì? Còn không phải là vì để vây hãm âm hồn của Lưu Vạn Toàn à?” Tôi thấy buồn cười, xem ra Mao Khả Ngọc đúng là coi tôi là đổ dần rồi? Nếu như hắn có thể tự mình đi hỏi Lưu Vạn Toàn thì lúc nãy cứ hỏi đi hỏi lại tôi làm gì? Nhìn cũng biết, so với việc hỏi tối thì hỏi âm hồn của Lưu Vạn Toàn khó hơn nhiều.. Nếu không hẳn đã không bỏ gần tìm xa đến hỏi tôi Mao Khả Ngọc thấy tôi cười không nói gì, tức giận bảo: “Trường Tiểu Bảo, mày đừng được voi đòi tiên! Tao đang nói chuyện nhẹ nhàng với mày đấy!” Tôi giơ hai tay lên: “Nếu mày muốn thương lượng thì có thể thương lượng! Mày có thể đưa ra yêu cầu, nhưng tao không nhất định phải đồng ý! Mà này, chẳng lẽ khách của mày là khách còn khách của tao là cứt chó à? Tao cũng phải có đạo đức nghề nghiệp chứ?” Tôi cảm thấy nếu không có chuyện lần trước, có lẽ Mao Khả Ngọc đã sớm ra tay với tôi rồi, nhưng bên cạnh tới bây giờ còn có Đinh Nhất, nên hắn cảm thấy mình không nắm chắc phần thắng. Còn nữa, đám sương mù này chỉ có thể tạm thời vây khốn Chú Lê một lúc, tôi tin rằng chẳng bao lâu nữa chú ấy có thể phá được kết giới sương mù này, bởi vậy Mao Khả Ngọc nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh.. Nhưng tôi là Đinh Nhất đều là dạng khó chơi, sao có thể vì một hai câu nói mà bị hắn dọa được? Trong lúc chúng tôi đang giằng co, một bóng người chậm rãi xuất hiện sau lưng Mao Khả Ngọc.. Không biết tại sao, nhưng hắn không hề phát hiện ra Rõ ràng là A Linh rất bối rối, đến nỗi chuông đồng trong tay cô ta cứ vang lên Mao Khả Ngọc tưởng A Linh vẫn đang sợ tôi nên làm rung chuông, vì thế lớn giọng quát cô ta: “Sợ cái gì.. Trong trận sương mù này, âm hồn của Lưu Vạn Toàn không thể đến gần chúng ta được đâu.” A Linh vội quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng dường như cũng không phát hiện ra bóng người phía sau, sắc mặt cô ta không vì câu nói của Mao Khả Ngọc mà tỉnh táo, trái lại càng thêm hoảng loạn Xem ra cảm nhận âm hồn của cô ta cao hơn sư phụ mình một bậc, người có tư chất như vậy mà rơi vào tay Mao Khả Ngọc đúng là đáng tiếc, không biết sẽ bị hắn dạy thành cái dạng gì? Lúc trước dù Đà Gia làm đủ chuyện xấu, vẫn muốn Ngổ An Ni trở thành người tốt, nhưng Mao Khả Ngọc lại không suy nghĩ như vậy, hắn không so sánh được với Đà Gia, Bây giờ Mao Khả Ngọc không nhìn thấy Lưu Vạn Toàn, tôi cũng không khách sáo tiếp tục nói: “Thế này nhé, mày nói ra tên người thuê máy xử lý Lưu Vạn Toàn, tao sẽ xem thử người này có đáng để tạo giúp hay không...”