TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 1487: Chuyện đột ngột ngoài ý muốn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc ấy đường đi dưới chân chúng tôi cực khó đi, hoặc là phải nói hiện giờ dưới chân chúng tôi cũng không thể gọi là “đường” nữa, mà là một đường mòn khó đi cắt ra ở giữa sườn dốc và đá sỏi

Hơn nữa càng đi lên cao độ dốc lại càng lớn, đám phần tử trí thức phía sau chúng tôi đã bắt đầu dần dần chịu không nổi nữa.

Tôi leo được vài bước rối ngoái đầu nhìn xuống, thấy phía dưới có vài người gần như là bị kéo lê về phía trước

Nếu còn tiếp tục như vậy, những người thể chất yếu kém trong đó kiểu gì cũng phải chết trên ngọn núi tuyết này! Nhưng khi tôi2vừa định kêu đám Mao Khả Ngọc dừng lại nghỉ ngơi chốc lát, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra...

Lúc ấy một giáo sư già đi sau cùng, chắc là người lớn tuổi nhất trong tất cả mọi người, ông ấy vẫn luôn bị một đội viên vóc dáng to khỏe đi phía sau đẩy cho bò lên trên.

Có thể là vì thể lực của ông ấy đã bị hao hụt quá mức nghiêm trọng, cho nên mới làm ông ấy không đứng vững, sơ sẩy một chút là trượt xuống..

Tên đội viên phía sau ông ấy dịnh kéo ông ấy lại, kết quả ngược lại bị ông ấy va phải

Mà cây đinh tán cố định dây an toàn cũng bị bật9ra trong khoảnh khắc hai người ngã xuống!!

Theo sát sau đó chính là một đội viên bên trên của bọn họ, bởi vì không giữ được trọng lượng của hai người, gần như là cũng bị kéo xuống cùng lúc

Chuyện xảy ra trong nháy mắt, người bên trên căn bản không kịp làm ra bất kỳ phản ứng chính xác gì đã lần lượt bị lôi xuống theo sợi dây thừng.

Đinh Nhất thấy cảnh này lập tức muốn móc dây thừng cột trên người chúng tôi lên trên tảng đá gần đó, nhưng bất đắc dĩ là quanh chúng tôi vốn không có tảng đá hay khối băng nào có thể chịu lực được

Người ngã xuống càng ngày càng nhiều, hết người6này đến người khác ở phía sau bị dây thừng kéo xuống giống như quân bài domino..

Ba chúng tôi ở đoạn trước của đội ngũ, phía dưới chúng tôi còn ba mươi mấy con người, nếu thể rơi xuống không ngừng lại, ba chúng tôi rớt xuống sông băng cũng là chuyện sớm muộn

Lúc này tôi nhìn thấy Đinh Nhất đang từ từ quấn dây thừng còn thừa bên dưới anh ta quanh tay, nhưng nếu những người phía dưới chúng tôi đều trượt xuống cả, tôi thật sự không cho rằng chỉ bằng sức của một mình Đinh Nhất có thể níu lại được bọn họ..

Nhưng tôi nhanh chóng hiểu ra Đinh Nhất làm như vậy cũng không phải muốn níu0lại người ngã xuống

Ắt hẳn là anh ta muốn thừa dịp người bên dưới chưa lối chúng tôi xuống thì cắt đứt dây thừng trước

Hai mắt Đinh Nhất vẫn luôn nhìn chằm chằm người phía dưới, chỉ cần người bên dưới anh ta bị dây thừng tác động, lẽ dĩ nhiên anh ta sẽ phải cắt đứt dây thừng trong tay để tự bảo vệ mình

Tuy rằng tôi biết Đinh Nhất làm như vậy là cách duy nhất có thể giữ được mấy cái mạng của chúng tôi, nhưng lúc ấy tôi thật sự không có dũng cảm cắt đứt sợi dây thừng cột lấy mạng sống của một đám người..

May sao cuối cùng cái lựa chọn cắt đứt dây thừng này7cũng không rơi xuống người Đinh Nhất.

Tôi suýt nữa đã quên phía dưới còn có A Linh, đừng thấy con bé này tuổi không lớn, nhưng tuyệt đối là một kẻ làm việc tàn nhẫn

Ngay khi thể rơi xuống sắp lan đến gần cô ta, con bé này không hề do dự rút dao cắt đứt đoạn dây thừng giữa cô ta và một đội viên bên dưới, lập tức thể rơi xuống đến chỗ cô ta là ngừng hẳn

Nhưng những người trước đó bị dây thừng lôi đi..

tất cả đều gào thét thảm thiết rơi xuống

Tôi không thể đoán chính xác chúng tôi đã leo lên được cao bao nhiêu, nhưng tôi cảm thấy kiểu gì cũng phải được một trăm tám mươi mét! Hơn nữa suốt đường chúng tôi đi lên hầu như đều là sườn dốc chênh vênh và nham thạch cứng rắn, những người này ngã xuống rồi chỉ sợ sẽ bị nát thành mảnh nhỏ, xương cốt không còn.

Nghĩ đến đây tôi không đành lòng nhìn xuống nữa, đương nhiên, với góc độ hiện giờ của tôi căn bản cũng không thấy rõ lắm..

Mọi chuyện đều xảy ra trong nháy mắt, thật sự không kịp cho chúng tôi nhiều thời gian hơn để suy nghĩ nên đối phó như thế nào.

Tôi bừng bừng tức giận nhìn về phía Mao Khả Ngọc ở bên trên, tất cả đều là lỗi của hắn, để một kẻ không có kinh nghiệm leo núi như hắn dẫn đầu thật sự là một quyết định ngu xuẩn!! Lão Triệu giật nhẹ dây thừng của tôi, tôi biết anh ấy muốn bảo tôi giữ bình tĩnh, rốt cuộc đoạn đường này vẫn chưa kết thúc, cả đám chúng tôi vẫn còn đang ở giữa nguy hiểm.

Quãng đường sau đó gần như không ai nói chuyện, bởi vì mỗi người đều nhìn dưới chân mình thật cẩn thận, sợ vừa sơ suất lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn

Tôi cũng cố gắng không nghĩ đến những người vừa ngã xuống kia nữa, nhưng tôi vẫn không kìm được thẩm đếm số người

Nếu tôi nhớ không lầm, vừa rồi đã ngã xuống mười ba con người..

Mười ba mạng sống cứ như thể mất đi một cách qua loa, chỉ bởi vì một quyết định ngu ngốc của tên khốn kiếp Mao Khả Ngọc

Rốt cuộc, đoàn người chúng tôi cuối cùng đều an toàn vượt qua con sống bằng không biết tên này, mặc dù lần này phải trả giá bằng mười ba mạng sống..

Khi chúng tôi chạy vội chạy vàng tới được trạm tiếp viện tiếp theo, tất cả mọi người đều thở phào một hơi nhẹ nhõm

Có một bác trai trung niên mang mắt kính đã đánh rơi mất kính trong lúc vừa rồi vượt qua sông bằng, lúc này hai mắt gần như chỉ mò mẫm

Nhưng mà so sánh với những người đã rớt xuống kia, ông ấy đã được xem như quá may mắn

Nghĩ đến đây ông ấy lập tức ngồi bệt xuống đất, bật khóc thất thanh...

Lão Triệu thấy thể thì sắc mặt cũng trở nên rất xấu, vừa rồi người ngã xuống hơn phân nửa đều là nhân viên nghiên cứu

Mặc dù trước đó lão Triệu vẫn oán trách sao bọn họ có thể khinh nhờn y học vì lợi ích của mình như thế? Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ bọn họ cũng có bất đắc dĩ của riêng mình..

Nếu không cần gì phải mạo hiểm tới nơi này chịu tội như thế chứ?

Tuy nhiên, loại cảm xúc đau thương này hầu như không hề ảnh hưởng đến Mao Khả Ngọc và những tên tay chân to khỏe của hắn ta

Cả đám bọn chúng cứ như không có việc gì, nhanh chóng dụng trại, chuẩn bị bữa tối, thậm chí bọn chúng không biểu hiện ra một chút xíu buồn bã nào đối với mười ba con người vừa mới chết đi kia..

Mao Khả Ngọc và A Linh còn chưa tính, nhưng những đội viên mỗi ngày sớm chiều ở chung thì sao? Chẳng lẽ giữa bọn họ đều không có một chút tình đồng bào nào hay sao?

Đọc truyện chữ Full