*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này Mao Khả Ngọc đi đến giữa đám nhân viên nghiên cứu phát minh còn thừa không nhiều lắm nói: “Buổi tối hôm nay đều phải nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai mọi người còn có nhiệm vụ rất quan trọng phải hoàn thành, đừng quên mục đích các người tới đây là cái gì?! Không phải tới để cảm thấy buồn cho người đã chết!!” Những người này rõ ràng đều rất sợ Mao Khả Ngọc, sau khi nghe hắn nói như vậy, tất cả đều lập tức cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn Ba chúng tôi đứng ở một bên lạnh lùng nhìn cảnh ấy mà trong lòng không khỏi cảm thấy tiếc cho những người này Bọn họ vốn nên là những người thầy và giáo sư đáng kính, nhưng hiện giờ lại phải bị kẻ như Mao Khả2Ngọc quát mắng?! Mao Khả Ngọc răn đe đám người xong thì quay đầu nhìn về phía chúng tôi nói: “Trương Tiến Bảo, mày cảm nhận khu vực quanh đây xem, bắt đầu từ đây cũng đã bước vào phạm vi cần tìm kiếm rồi.” Tôi quay người nhìn quanh, sau đó trả lời hắn một cách thành thật: “Trước mắt tao vẫn chưa cảm nhận được gì.” Mao Khả Ngọc nghe vậy thì nửa tin nửa ngờ: “Thật chứ?” Tôi hừ khẽ: “Nếu nơi chúng mày muốn tìm dễ thấy như vậy, chúng mày còn cần phí nhiều sức lôi tao đến đây hay sao? Nếu không tin tao thì đừng hỏi tao nữa!” Mặt Mao Khả Ngọc biển sắc, nhưng cuối cùng hắn vẫn đè nén sự tức giận trên mặt và nói: “Được, dùng người thì không nghi ngờ, tao9tin lời mày nói Có điều tốt nhất mày đừng để tạo phát hiện mày đang lừa tao..” Tôi lạnh lùng nhìn xoáy vào hắn, sau đó xoay người đi về lều của mình, Đinh Nhất và lão Triệu cũng đi vào theo Bởi vì thiếu mười mấy người, cho nên thức ăn trong trạm tiếp viện cũng dư dả, không còn yêu cầu giới hạn số lượng từng người giống trước nữa Lúc này Đinh Nhất và lão Triệu bắt đầu nhắm vào số lương thực còn dư lại Chúng tôi đoán mấy thứ này sẽ bị chôn lại dưới nền tuyết Nếu như chúng tôi thật sự có cơ hội thoát khỏi đám người Mao Khả Ngọc thì có thể trở về lấy những lương thực đó, rồi đi ngược về đường cũ Nhưng tất cả những điều này vẫn chỉ là kế hoạch, về phần đến6cuối cùng chúng tôi thật sự có cơ hội thực hiện hay không.. thì vẫn là một ẩn số. Có lẽ là bởi vì hôm nay chuyện trải qua ban ngày quá mức mạo hiểm, thể cho nên thể xác và tinh thần của tôi cực kì mỏi mệt, chui vào túi ngủ không bao lâu đã ngủ mất Nhưng khi con người mệt đến cực điểm thì hay thích nằm mơ, bởi vậy tôi gần như mới vừa thiếp đi đã bắt đầu nằm mơ. Lúc thì mơ thấy Chú Lê tới Thụy Sĩ tìm chúng tôi, lúc lại mơ thấy tôi và lão Triệu về đến nhà, uống rượu ăn thịt dê nướng, sau đó còn mơ thấy bị Mao Khả Ngọc đuổi giết một đoạn đường.. Tóm lại đều là những chuyện lung tung rối loạn. Trong mơ màng, tôi đột nhiên bị một trang tiếng0khóc đánh thức, tôi ngồi dậy cẩn thận nghe ngóng, phát hiện âm thanh này truyền từ bên ngoài lều vào Vì thế tôi bò ra khỏi túi ngủ, muốn chạy đến cửa lều nghe cho cẩn thận Nhưng tôi vừa mới bò dậy đã phát hiện túi ngủ của Đinh Nhất bên cạnh trống không, duỗi tay sờ thử thì thấy bên trong lạnh lẽo.. Tôi lập tức trùm kín áo lông vũ đira khỏi lểu, muốn tìm xem Đinh Nhất đi đâu Kết quả tối mới vừa bước ra khỏi lều đã bị tiếng khóc kia thu hút, không tự giác đi về hướng phát ra âm thanh Vòng qua phía trước một chiếc lều, tôi nhìn thấy một bóng người đứng trên nền tuyết ở cách đó không xa, không biết đang làm gì đây? Trông dáng người rất giống bác trai trung niên hôm7nay đánh rơi mắt kính, nhưng lúc đó ông ấy quay lưng về phía tôi, cho nên tôi cũng không thấy rõ ông ấy đang làm cái gì.. Vì thế tôi muốn đến gần một chút xem cho rõ ràng Ai ngờ lúc này tôi đột nhiên bị người nào đó giơ tay giữ chặt, quay đầu lại thấy người giữ chặt tôi là Đinh Nhất! Anh ta làm động tác “suyt”, còn ra hiệu bảo tôi đi cùng anh ta Tuy rằng tôi cũng không biết đêm hôm anh ta chạy ra ngoài làm gì, nhưng vẫn theo sát phía sau anh ta tới đằng sau một chiếc lều. “Sao thế?” Tôi thì thầm hỏi. Đinh Nhất ló đầu ra nhìn thoáng qua bóng người kia, sau đó xoay người nói với tôi: “Gần khu cắm trại có cái gì đó.. Tôi đã rải chu sa bên ngoài lều chúng ta ngủ, chỉ cần ở bên trong sẽ an toàn tuyệt đối.” Tôi căng thẳng hỏi anh ta: “Gần khu cắm trại có thứ gì? Dã thú ư?” Sắc mặt Đinh Nhất âm u nặng nề: “Là vong hồn của người đã chết...” Lòng tôi căng thẳng, lập tức ý thức được là chuyện gì, vì vậy vội vã nói với Đinh Nhất: “Vậy anh cũng về lều với tôi đi thôi?” Nhưng anh ta lại lắc đầu nói: “Tôi phải canh giữ ở bên ngoài.. Cậu chạy nhanh về đi, bên ngoài lểu không an toàn.” Tôi nghĩ đến lão Triệu còn ở trong lều, lỡ như anh ấy cũng nghe thấy tiếng khóc và chạy ra thì hỏng Vì vậy tôi vội vàng rút dao thép ra đưa cho Đinh Nhất: “Anh tự cẩn thận một chút!” Chờ tôi trở lại lều, lão Triệu đã bị đánh thức, anh ấy đang định mặc quần áo rồi đi ra ngoài tìm chúng tôi! Sau khi thấy tôi về, vẻ mặt anh ấy lo lắng hỏi: “Các em chạy đi đâu vậy?” Tổi nhẹ giọng trả lời anh ấy: “Bên ngoài không an toàn, lát nữa cho dù nghe thấy tiếng gì anh cũng không thể đi ra ngoài!” Sắc mặt lão Triệu sảm xuống: “Xảy ra chuyện gì rồi?” “Haiz.. Bây giờ chỉ một hai câu cũng không nói rõ với anh được, dù sao bên ngoài rất nguy hiểm Anh nhớ kĩ, lát nữa bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được đi ra khỏi cái lều này, biết chưa?” Tôi sốt ruột nóiMặc dù lão Triệu không hiểu tại sao tôi lại nói như vậy, nhưng vẫn gật đầu: “Ừ, anh biết rồi.” Dặn dò lão Triệu xong, tôi lập tức chạy ra khỏi lều, bởi vì tôi thật sự lo cho Đinh Nhất, suy cho cùng bây giờ xung quanh chúng tôi không có một người bạn nào, tôi không thể để một mình anh ta khó khăn vật lộn ở bên ngoài được
Đinh Nhất thấy tôi lại chạy ra thì hơi sốt ruột: “Không phải bảo cậu ở trong lều trống lão Triệu sao?” Tôi nói với anh ta: “Tôi đã dặn lão Triệu dù thế nào cũng không được ra khỏi lều rồi, một mình anh canh ngoài này tôi không yên tâm lắm...” Đinh Nhất thấy thái độ của tôi kiên quyết, thì không có lựa chọn nào khác ngoài lắc đầu và nói: “Được thôi, vậy tự cậu để ý một chút! Vừa rồi một tên tay chân của Mao Khả Ngọc đã phát hiện ông già mất mắt kính kia hơi khác thường Hiện giờ hắn đã trở về gọi người, chắc có lẽ Mao Khả Ngọc sẽ đến đây rất nhanh thôi.” Đinh Nhất vừa dứt lời đã thấy Mao Khả Ngọc và A Linh với sắc mặt nặng nề ra khỏi lều, đi thẳng đến bóng người cách đó không xa Ai ngờ bọn họ mới vừa đi đến phía sau người nọ, cả đám đột nhiên cứng đờ đứng im tại chỗ...