*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hiện tại tôi rốt cuộc cũng hiểu vì sao Mao Khả Ngọc lại muốn đưa theo đám tay chân lực lưỡng đến đây, mấy việc như thế này đều rất tốn sức! Sau đó, bọn họ cố hết sức đến khi mặt trời lặn về tây, mới đào được một hố tròn đường kính khoảng ba mét trong đồng tuyết, đồng thời nhìn thấy một dãy nóc nhà. Lúc này những người đi đến trạm tiếp tế gần đây lấy đồ đã quay về, thế là tất cả chúng tôi bắt đầu dựng trại Nhóm Mao Khả Ngọc không thể làm việc khi mặt trời đã lặn, vì bọn họ không mang theo thiết bị chiếu sáng, nếu chỉ dựa vào đèn pin đeo trên người để làm thì rất mất sức! Hơn nữa đèn2pin cũng có hạn, còn phải dùng để di chuyển trong lúc tuyết rơi, bởi vì khi tuyết rơi thì dù giữa ban ngày có ánh sáng cũng khó nhìn rõ đường, cho nên nếu bây giờ mà lãng phí thì rất không sáng suốt Có đổ tiếp tế, cuối cùng chúng tôi cũng không phải ăn thịt thú rừng nữa, đặc biệt là lão Triệu, anh ấy vẫn luôn lo lắng trên người những động vật hoang dã này không biết có vi khuẩn mầm bệnh gì không, cho nên luôn ăn không thấy ngon.. Đám người chúng tôi cũng vì đã phải phơi tuyết hứng gió, nên giờ được ở trong lều có lò sưởi thấy như được ở khách sạn năm sao. Với tình thể hiện tại, có lẽ đến mai là chúng9tôi có thể tìm ra lối vào của căn cứ thí nghiệm bí mật kia, nhưng trong lòng tôi vẫn luôn có dự cảm xấu... Tôi thì thầm nói chuyện với Đinh Nhất: “Đã ngủ chưa?” Đinh Nhất xoay người lại nhìn tôi và nói: “Sao thế?” Tôi nghĩ một chút rồi thở dài nói với anh ta: “Tôi hơi khó ngủ?” Đinh Nhất hỏi: “Lo lắng chuyện ngày mai?” Tôi gật đầu: “Ừm, tôi đã thấy được ký ức tàn hồn của mấy nhà sinh vật học kia.” Đinh Nhất nghe xong liền tỏ vẻ đã biết, anh ta nói: “Vậy thì thế nào? Chẳng lẽ trong ký ức của bọn họ có bí mật kinh thiên động địa gì sao?” Tôi lắc đầu: “Bí mật thì đương nhiên là có, nhưng không phải là kinh thiên6động địa, dù sao trước đây chúng ta cũng biết sơ sơ rồi.” Đinh Nhất không hiểu: “Vậy vì sao cậu còn không ngủ được?” Tôi nói cho Đinh Nhất nghi ngờ của tôi: “Là nhân số không đúng?” “Có ý gì?” Đinh Nhất hỏi. “Trong trí nhớ của mấy nhà sinh vật học kia, trong căn cứ thí nghiệm ngoài bảy người họ là nghiên cứu viên chính, thì còn có một số nhà nghiên cứu người Đức và hơn sáu mươi nhân viên Nhưng bây giờ tôi lại không cảm nhận được tàn hồn và thi thể của những người này.. Mà với tình hình hiện nay, những người này không thể còn sống, nếu không chuyện này đã sớm bị quốc tế biết đến.” Đinh Nhất nhướng mày: “Ý của cậu là những người này0không rõ tung tích? Sống không thấy người chết không thấy xác phải không?” Tôi gật đầu: “Cũng gần như thế Anh nói xem những người này có thể ở đâu?” Đinh Nhất nghĩ nghĩ rồi nói: “Có lẽ bọn họ bị điều động đến nơi khác, sau đó mới bị hành quyết bí mật?” Khả năng mà Đinh Nhất nói đến không phải tôi chưa nghĩ đến, nhưng nếu đúng như vậy, trước khi đi bọn chúng nhất định sẽ phá bỏ nơi này, tiêu hủy tất cả những tài liệu nghiên cứu trước đó Nhưng nếu thế, thì vì sao gã người Đức đã lập lên tập đoàn Thái Long vẫn không ngừng tìm kiếm, không tiếc giá nào để tìm căn cứ này? Chẳng lẽ chỉ vì đống phế tích này sao? Điều này rất7không hợp lý. Đinh Nhất lại đưa ra một ý khác: “Cậu thử nghĩ xem khả năng này có thể không nhé, năm đó bọn họ đã định tiêu hủy nơi này, nhưng vì một lý do nào đó, ví dụ như làm nổ nơi này mới dẫn đến tuyết lở quy mô lớn chôn vùi toàn bộ nơi này.. Có lẽ phần lớn cơ sở kia còn chưa kịp phá hủy đã bị tuyết vùi lấp hết không?” “Thế ai là người kích nổ nếu chưa nổ xong mà đã bị tuyết lở thì người đó làm sao chạy thoát? Vậy thì tại sao tôi không cảm nhận được thi thể của người đó ở quanh đây? Tôi và Đinh Nhất bàn tới bàn lui vấn đề này, những người lính Đức trong căn cứ đã đi đâu.. Có lẽ mọi chuyện phải chờ đến sáng mới biết được, hy vọng cuối cùng không phải là kết quả xấu nhất. Bởi vì trong ký ức của những nhà sinh vật học kia, trong đám lính Đức có hơn hai mươi người đã tự nguyện tham gia làm thí nghiệm, sau khi tiêm thuốc vào người, bọn họ có thể đẩy năng lực con người lên đến cực hạn, có thể được gọi là “Siêu chiến binh”. Nhưng thí nghiệm nào cũng sẽ có thất bại, ở giai đoạn đầu đã có hai người lính chết vì bị cảm Sau đó các chuyên gia ở căn cứ phát hiện, những siêu chiến binh này mặc dù thể năng cao hơn hẳn so với người bình thường, nhưng sức đề kháng lại thấp hơn Chỉ một bệnh nhẹ như bị cảm, đối với họ cũng rất nguy hiểm, có thể mất mạng. Đây tất nhiên là một sơ hở trí mạng, vì cho dù chiến binh mạnh mẽ đến mức nào cũng không thể sống mãi trong thế giới vô khuẩn được đúng không? Đúng lúc các chuyên gia muốn khắc phục sai lầm này, thì thể chiến thứ hai kết thúc, nước Đức thành quốc gia bại trận, mọi kế hoạch thí nghiệm của bọn họ đều tạm ngừng lại. Nhưng điều mà các nhà sinh vật học này không ngờ tới chính là, cái chờ bọn họ không phải là sự phán xét của tòa án quốc tế, mà là lệnh trực tiếp bí mật hành quyết bọn họ Còn sau đó rốt cuộc có chuyện gì xảy ra trong căn cứ bí mật này thì không ai biết được nữa... Một đêm ngủ say, mặc dù hôm qua ngủ muộn, nhưng vì nằm trong lều vô cùng ấm áp, cho nên tôi ngủ rất sâu Lúc ba chúng tôi dậy, Mao Khả Ngọc đã đưa người đi tiếp tục đào tuyết Mấy người chúng tôi ăn sáng qua loa, sau đó qua đó xem tiến độ bọn họ làm thế nào. Trong lần đi Quý Châu kia, chúng tôi đã sớm được lĩnh giáo qua những cái được gọi là siêu chiến binh kia cuối cùng biến thành hình dạng như thế nào, nên tôi luôn lo lắng có khi nào đám lính Đức kia cũng sẽ thành như vậy không?