*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lúc tôi nghĩ mãi không rõ mấy người lính Đức kia sống hay chết, thì có một người chui vào đào tuyết đã chui ra hưng phấn nói: “Tìm thấy cửa rồi, chúng ta có thể đi vào trong!” Lúc đó tim tôi như bị siết chặt, tôi luôn có cảm giác người sống không nên quấy rầy cái căn cứ đã bị chôn sâu dưới lớp tuyết này Mao Khả Ngọc thấy tôi thất thần nhìn xuống hố, hắn đến cạnh tôi, dùng giọng điệu ngang ngược nói: “Chút nữa mày phải đi cùng tạo xuống dưới đó.” Đinh Nhất lập tức phản bác: “Cậu ấy đã giúp mày tìm được căn cứ này, vì sao còn phải đi cùng mày xuống kia?” Mao Khả Ngọc nhún vai: “Chẳng lẽ chúng mày không tò mò xem bên dưới có thứ gì sao?2Trong này đã bị đóng băng mấy thập niên rồi!” Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ không tò mò xem bên dưới có thứ gì, nhưng bây giờ tôi bị Mao Khả Ngọc nói trúng tim đen! Có lẽ tôi thực sự phải cùng hắn xuống xem căn cứ bị đóng băng kia cất giấu bí mật gì? Nghĩ vậy tôi nói với Mao Khả Ngọc: “Tao có thể đi cùng mày xuống dưới đó, nhưng...” Tôi nhìn sang lão Triệu: “Anh ấy phải ở lại trên mặt đất.” Mao Khả Ngọc nghĩ một chút rồi bảo: “Không vấn đề gì, chúng ta đi xuống là được, anh ta và A Linh ở trên này.” Tôi cũng không biết Mao Khả Ngọc để A Linh lại trên này là vì lo lắng cho đồ đệ của mình hay chỉ vì muốn cô9ta canh lão Triệu? Mặc kệ là thế nào, chỉ cần lão Triệu ở trên này tôi cũng an tâm hơn một chút, dù sao bên dưới phát sinh chuyện gì cũng không ai biết trước được, chẳng may có chuyện gì đột ngột phát sinh, Đinh Nhật cứu một mình tôi vẫn dễ hơn cứu hai người phải không? Sau đó Mao Khả Ngọc để lại hai người ở lại trên mặt đất cùng với A Linh làm quân tiếp viện, phòng trường hợp nếu chúng tôi ở bên dưới xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì bên trên vẫn có người ứng cứu Trước khi xuống, tôi phóng tầm mắt nhìn ra dãy núi tuyết xa xa, thầm nghĩ hôm nay sẽ không xảy ra trận tuyết lở nào vùi lấp cửa vào nữa chứ? Vừa nghĩ đến chuyện chúng tôi6xuống dưới không biết sẽ phải đối mặt với những tình huống như thế nào, trong lòng tôi thấy hơi hối hận vì đã đồng ý cùng Mao Khả Ngọc xuống dưới. Lần này Mao Khả Ngọc đã sử dụng mọi nguồn lực, hắn đưa tất cả chuyên gia trong đội ngũ của mình xuống dưới Mặc dù tôi có thể nhận ra trong những người này có rất nhiều người không muốn xuống, nhưng không ai dám lên tiếng kháng nghị. Người đi tiên phong vẫn là Mao Khả Ngọc, các vị trí tiếp theo gần như giống lần đi qua sông băng, đi sau Mao Khả Ngọc là mấy người mở đường, mà những thành phần trí thức đi sau cùng Điều duy nhất khác biệt là lần này Mao Khả Ngọc để tôi và Đinh Nhất đi sau lưng hắn, hắn nói0đi như thế này để tôi dễ dàng cảm nhận phía trước có thi thể hay không. Tôi nghĩ Mao Khả Ngọc cũng biết chuyện xảy ra khi bọn Hàn Cân đi Quý Châu, cho nên hẳn là hắn biết rõ những siêu chiến binh kia cuối cùng sẽ biến thành thứ gì... Lối chúng tôi đi vào không phải của chính của căn cứ, nó chỉ là một khung cửa sổ, có lẽ đây là đường gần nhất để tiến vào căn cứ Hơn nữa tôi nhìn cửa sổ này không giống ở tầng một, mà cụ thể căn cứ này có bao nhiêu tầng còn chưa rõ. Tình hình bên dưới không khác nhiều so với tôi nghĩ, mười mấy mét tuyết phủ bên trên đã che kín hoàn toàn ánh sáng, chúng tôi xuống dưới này chỉ có thể dùng đèn pin7để chiếu sáng Hơn nữa đi được một lúc, tôi nhanh chóng cảm thấy nhiệt độ nơi này rất thấp, tôi nhìn thoáng qua đồng hồ, nhiệt kế chỉ nhiệt độ ở đây là âm 50 độ!! Thấy mức nhiệt độ này, tôi không nhịn được chửi một câu: “Mẹ nó! Sao nhiệt độ lại thấp như thế chứ?” Mao Khả Ngọc nói: “Không cần lo, áo lông trên người chúng ta được chế tạo đặc biệt, có thể bảo vệ cơ thể không bị tổn thương do giá lạnh ở âm 55 độ, nhiệt độ hiện tại của nơi này vẫn trong ngưỡng chịu được, cùng lắm thì chúng mày chỉ thấy lạnh hơn chút thôi...” Tôi nghĩ thầm trong lòng, không biết Mao Khả Ngọc nói thật hay giả, tôi chỉ thở thôi mà đã biến thành Bạch Mi đại hiệp rồi! Thế mà còn “chỉ lạnh chút thôi”? Lừa quỷ à? Tôi lúc này dùng tay chà xát lên da mặt, đề phòng khuôn mặt đẹp trai của tôi bị đóng băng. Sau khi vào trong căn cứ dưới mặt đất, tôi đưa đèn pin soi xung quanh, phát hiện căn phòng này có rất nhiều dụng cụ thí nghiệm bằng thủy tinh, bởi vì nhiệt độ quá thấp, khiến các bức tường xung quanh đều kết sương bằng trắng, thoạt nhìn như một cái tủ đồng khổng lồ. Mao Khả Ngọc bảo mấy nhân viên nghiên cứu tiến vào phòng kiểm tra xem có còn vật gì có giá trị hay không? Sau khi mấy người kia cẩn thận kiểm tra một lượt đều lắc đầu: “Nơi này là một phòng thí nghiệm trống, không có vật gì có giá trị cả.” Tuy Mạo Khả Ngọc cũng hơi thất vọng, thế nhưng đây mới chỉ là phòng đầu tiên thôi, hắn tin rằng nếu tiếp tục tìm kiếm, nhất định sẽ tìm được thứ bọn chúng muốn tìm.. Hắn dùng tay ra hiệu để đám lính tiên phong đi tìm cửa ra vào của căn phòng, chuẩn bị đi sang phòng khác lục soát. Bọn họ đã tìm được cửa ra, nhưng lại không mở được! Sau khi đã loại trừ khả năng cánh cửa bị đóng băng, chúng tôi đều nhất trí cánh cửa này bị khóa từ bên ngoài Có thể nói là càng đi càng khó, xem ra muốn đi sâu vào thế giới dưới lòng băng này cũng không đơn giản như chúng tôi nghĩ... Cuối cùng Mao Khả Ngọc cho người đưa thiết bị cắt kim loại từ trên mặt đất xuống, cắt từng mảng cánh cửa sắt ra! Đằng sau cánh cửa là một hành lang dài hẹp Mặt tường trên hành lang cũng giống như căn phòng kia, đều giăng đầy sương bằng, ngay cả mặt đất dưới chân chúng tôi cũng không tránh khỏi Tất cả mọi người bước trên lớp băng đều phát ra âm thanh “ken két”.