*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vậy mà sau nửa đêm Đinh Nhất lại đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng thở dốc vô cùng yếu ớt, giống như bị người ta bóp cổ không thể hít không khí vậy Thế là anh ta lặng lẽ ra ngoài xem, kết quả phát hiện hóa ra là hai thuộc hạ của Mao Khả Ngọc đang ôm nhau ở ngay ngoài lều. Nếu như tôi nhìn thấy cảnh ấy có lẽ sẽ nghĩ ngay hai người này đang chìm đắm trong tình yêu và sau đó biết điều mà rời đi, nhưng Đinh Nhất thì liếc mắt đã thấy có chỗ quái lạ.. Sau đó, để chứng minh suy đoán của mình, Đinh Nhất yên lặng trốn trong một góc và quan sát hơn mười mấy phút, trong thời gian này hai người kia đều duy trì tư thể mập2mờ đó mà không hề nhúc nhích. Đến tận khi một người trong đó đẩy người kia ra, Đinh Nhất mới thấy rõ được người nằm trên đất đã bị cắn nát yết hầu, áo lông màu vàng trên người hắn ta đã thấm đẫm máu! Mà tên cắn người không phải ai khác, chính là gã đội viên có sắc mặt quái lạ mà tôi nhìn thấy lúc ăn cơm... Đinh Nhất trầm giọng nói: “Hiện giờ bên ngoài không biết có bao nhiêu xác sống.. Nếu như chỉ có một mình tôi chắc chắn có thể thoát thân an toàn nhưng nếu muốn đồng thời bảo vệ cả hai người thì khá khó khăn, nếu đã thể không bằng hai người đi trước để tôi giải quyết toàn bộ xác sống ở đây xong rồi sẽ lại gặp nhau.” “Như vậy9sao được? Nếu như bây giờ toàn bộ thực sự đều đã biến thành xác sống, một mình anh làm sao có thể đối phó được? Anh đừng quên ở đây còn có hai siêu chiến sĩ nhé? Ai mà biết khi bọn họ nổi điên thì sẽ đứng về phe nào?” Tôi lo lắng nói Nhưng Đinh Nhất vẫn kiên trì: “Yên tâm, một mình tôi nhất định có thể thoát!” Ngay trong lúc chúng tôi đang tranh cãi, lão Triệu đột nhiên ra hiệu im lặng, tiếp đó dùng ngón tay chỉ ra ngoài lều.. Lúc này chúng tôi thấy một cái đầu ghé vào bên ngoài lều, dường như để nghe âm thanh bên trong Thế nhưng độ dốc hắn ta ghé vào khá lớn nên hiện cả hình dáng của hắn ta lên. Chúng tôi vừa nhìn là biết tên này6không phải người bình thường, nếu không tại sao nghe lén mà lại đường hoàng như vậy? Nếu thế, hắn ta không phải người ngu thì cũng là người thiếu thông minh! Sau đó Đinh Nhất nháy mắt ra hiệu hai chúng tôi đi trước. Tôi thấy thể trong lòng hơi nóng nảy, thầm nghĩ chưa nói xong sao lại bảo chúng tôi đi trước chứ? Thế là tôi lắc đầu, biểu thị có thể nào mình cũng sẽ không đi trước. Lão Triệu thấy hai chúng tôi đều không ai nhường ai, cuối cùng đành bất đắc dĩ nhẹ giọng nói: “Anh biết súng của Mao Khả Ngọc để trong chiếc lều vải nào, nếu không bây giờ chúng ta đi tìm súng đã? Thứ kia cũng không phải súng bắn không chết, chỉ cần bắn nổ đầu là có thể0đánh chết hoàn toàn.” Tôi đồng ý với lão Triệu về điểm này, bởi vì bất kể là Oshima Daiichi lúc trước, hay con chó lúc ban ngày, cơ bản vừa vỡ đầu là lập tức ngỏm củ tỏi Nhưng động tác của thứ này quá nhanh, chỉ sợ chưa kịp bắn nổ đầu đã bị cắn Theo lý thuyết, thuộc hạ của Mao Khả Ngọc đều không yêu, nhưng cuối cùng thì sao? Không phải cũng bị con chó làm bị thương? Cuối cùng ba chúng tôi vẫn hạ giọng nhẹ chân ra khỏi lều và đi thẳng tới lều có chứa súng mà lão Triệu đã nói.. Mà cái tên ghé vào lều chúng tôi lúc trước vẫn đang nằm sấp nghe âm thanh, chắc trí thông minh của thứ này không cao, có lẽ đây là ưu thế của chúng tôi khi7muốn tiêu diệt bọn chúng Dọc theo đoạn đường này Đinh Nhất đều đi ở phía trước, anh ta dẫn chúng tôi tránh thoát vài xác sống đang đi đi lại lại giữa những lều vải Tôi cẩn thận quan sát thấy bọn chúng đều là những thuộc hạ cường tráng của Mao Khả Ngọc Thật ra tôi rất không muốn Mao Khả Ngọc và A Linh biến thành quái vật nửa chết nửa sống đó.. Nếu như thế thì chẳng thà cho bọn họ ra đi còn sướng hơn Mà tôi tin rằng nếu thật sự đến lúc đó, Mao Khả Ngọc chắc chắn muốn tôi có thể dùng súng bắn chết hắn. Vậy mà khi chúng tôi đi tới lều vải mà lão Triệu đã nói thì phát hiện trong đó toàn súng săn! Chắc do Mao Khả Ngọc cũng không thể muốn có súng nào cũng được ở nơi này Nhưng súng săn cũng có chỗ tốt của súng săn, loại súng này có uy lực lớn, thích hợp bắn trong khoảng cách gần, hơn nữa diện tích sát thương rộng, đối với trình độ bắn súng yếu kém như tôi thì bắn gần cũng có thể trúng Tôi có rất ít kinh nghiệm bắn súng, so ra còn không bằng lão Triệu.. Đừng nhìn tay anh ấy chỉ cầm dao giải phẫu, vậy mà thỉnh thoảng cũng đi câu lạc bộ bắn súng bắn thử vài phát, nghe chính anh ấy nói thì trình độ cũng không tôi. Nhìn dáng vẻ trang bị đến tận răng như chúng tôi, thật giống như muốn ra ngoài đánh nhau với quái thú.. Trước khi đi, Đinh Nhất vẫn không quên dặn dò: “Loại súng này có lực phản chấn mạnh, lúc nổ súng nhất định phải ổn định! Còn nữa, khi nhìn thấy quái vật đó thì đừng hoảng hốt, cứ nhằm vào đầu mà bắn là được!” Tôi nghe liền gật đầu, sau đó cười nói: “Yên tâm, cam đoan không níu chân của anh!” Sau khi đi ra khỏi lều, chúng tôi thận trọng đi qua từng chiếc lều vải mà cố gắng không kinh động đến những tên kia, bởi vì chúng tôi vẫn muốn tìm xem có người còn sống hay không.. Nhưng tìm hai cái lều vải rồi mà bên trong chỉ có một đội viên mới bị cắn chết, xem ra hắn ta cũng mới tắt thở vì cơ thể vẫn còn nóng Đinh Nhất thấy thế nhẹ giọng nói với tôi: “Đưa tôi con dao thép!” Tôi lập tức hiểu anh ta muốn làm gì, tôi lập tức rút con dao từ trong giày ra đưa cho Đinh Nhất.. Anh ta vừa cầm con dao lập tức đi tới bên cạnh tên đội viên đã chết đó rồi vung tay chặt đứt đầu Lúc Đinh Nhất ra tay, đến cả mí mắt cũng không nháy, giống như đang làm một việc hết sức bình thường Nếu như không phải tôi đã quen Đinh Nhất thời gian dài như thế, chắc chắn sẽ cảm thấy anh ta là một tên giết người như ngóe.. Mặc dù những người này đã chết và rất nhanh bọn họ sẽ không được gọi là “người”, nhưng tôi vẫn không thể ra tay lạnh lùng dứt khoát được như Đinh Nhất.