*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật ra tôi không lo đối phương sẽ thực sự nổ súng, bởi vì có thể cầm súng chĩa vào tôi thì chắc chắn không phải là những con quái vật kia, chỉ cần không phải những con quái vật kia thì mọi việc đều dễ xử lý Sau đó tôi thấy Mao Khả Ngọc giơ một khẩu súng săn từ trong lều đi ra, sắc mặt âm u nặng nề như thế hôm nay là ngày tận thế vậy... Tôi có thể nhận ra, Mao Khả Ngọc thấy người tới là chúng tôi nên thở phào nhẹ nhõm Hắn vội vàng hạ họng súng xuống, hỏi: “Mày có thấy những người còn sống khác không?” Sắc mặt tôi nặng nề, tôi lắc đầu và đáp: “Không gặp ai.. nhưng tao tin là chắc sẽ có người còn sống2sót.” Nói xong tôi nhìn về phía chiếc lều sau lưng Mao Khả Ngọc: “A Linh thì sao? Cô ta có đi cùng với mày không?” Mao Khả Ngọc nghe tôi hỏi vậy thì sắc mặt rất khó coi: “Vừa rồi tao phát hiện tình hình hơi khác thường nên có quay lại tìm nó, nhưng nó đã không còn ở trong lều nữa rồi.” Trong lòng tôi dâng lên một nỗi lo âu, A Linh đang ở độ tuổi đẹp nhất, nếu quả thực biến thành loại quái vật kia.. thì đúng là uổng đời! Đang suy nghĩ vậy, tôi chợt nghe khu trại phía Đông truyền đến tiếng chuông đồng, tất cả mọi người ở đây lập tức biết A Linh còn sống, cô ta đang dùng chuông đồng để nói cho chúng tôi9biết vị trí của cô ta. Mao Khả Ngọc nghe thể lập tức lên đạn, không nói lời thừa thãi và chạy đến hướng có tiếng chuông truyền tới, mấy người chúng tôi thấy vậy cũng chạy theo Ai ngờ khi chúng tôi vừa đến trước lều, thì một kẻ mất nửa khuôn mặt lao thẳng vào chúng tôi Cũng may Mao Khả Ngọc phản ứng nhanh, hắn nhấc chân đạp cho tên kia một cước ngã lăn ra đất, sau đó hắn rút dao đi rừng ra chém một nhát qua cổ tên kia, nháy mắt, đầu gã đã lăn lông lốc trên mặt đất.. Nếu vừa rồi người chạy tới trước là tôi, chắc chắn lúc đó đã bị tên kia cắn rồi, đừng tưởng đầu óc của những con quái vật kia không linh hoạt,6nhưng động tác của bọn chúng thật sự rất nhanh Hơn nữa chúng tấn công con người bằng bản năng của động vật, nếu tôi đánh mặt đối mặt với bọn chúng thì chắc chắn chỉ làm bia đỡ đạn Nhưng lúc mấy người chúng tôi chạy đến được khu trại phía Đông thì không tìm thấy A Linh, mà chỉ thấy một vết máu rất bắt mắt trên bãi cỏ! Bất kể máu này có phải của A Linh hay không.. chỉ e người đó bị thương cũng không nhẹ. Vì vậy mấy người chúng tôi bèn tìm kiếm theo vết máu, phát hiện ra vết máu dọc theo đường đi đến căn cứ thí nghiệm dưới đất Suy nghĩ thấy cũng có lý, có lẽ bây giờ, nơi an toàn nhất cũng chỉ có nơi đó Dẫu sao,0với chỉ số thông minh của những thứ kia thì sẽ không ngờ có người trốn ở dưới đó. Mấy người chúng tôi không kịp suy nghĩ nhiều, tất cả theo dây thừng nối từ cửa vào trong động Sau khi nhìn rõ vết máu, chúng tôi thấy người kia ắt hẳn không xuống hầm tiếp mà từ cửa bên trên đi vào căn cứ. Kết quả là chúng tôi vừa vào đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết của A Linh truyền đến từ sâu trong hành lang Mao Khả Ngọc nghe được mặt tái xanh, nắm con dao chạy tới hướng đó.. Lúc chúng tôi chạy tới thì thấy nửa người của Paul đang nằm bò trên người A Linh, mà sắc mặt A Linh tái nhợt, nhìn rất thống khổ. Mao Khả Ngọc thấy như vậy lập7tức nổi giận, hắn giơ dao lên và chạy ngay đến, nhắm sau cổ đối phương chém xuống Vừa rồi Mao Khả Ngọc đã dùng chiêu này, trong lòng tôi biết là Paul tuyệt đối chết chắc!! Thật may, giây cuối cùng chúng tôi nghe thấy A Linh yếu ớt nói với sư phụ cô ta: “Đừng.. Là hắn ta cứu con...” Lúc này Paul mới phát hiện có người ở sau lưng mình, hắn ta lập tức quay đầu lại, giật mình nhìn về phía chúng tôi.. Xem ra vừa rồi hắn ta quá chăm chú Lúc này Mao Khả Ngọc muốn qua kiểm tra tình hình của A Linh, nhưng vừa nhìn thì cơ thể hắn đã cứng đờ Lúc ấy tôi biết ngay nhất định A Linh bị thương không nhẹ, nếu không Mao Khả Ngọc sẽ không có biểu cảm như vậy.. Tiếp đó, lão Triệu phía sau tôi bước lên trước kiểm tra, nhưng anh ấy cũng hít ngược vào một hơi lạnh rồi đứng đờ ngay tại chỗ. Tôi vội vàng vòng qua hai người họ nhìn về phía A Linh ở dưới đất.. Lập tức, mắt tôi cũng hơi ứ máu! Trên bụng A Linh có một vết thương lớn bằng miệng bát, Paul đang lấy tay bịt lại vết thương nhưng cũng chỉ phí công, vết thương thực sự quá lớn và quá sâu!! Nhìn tình trạng như vậy thì hẳn nội tạng bên trong bị thương vô cùng nghiêm trọng.. Đừng nói là đang ở nơi như thế này, cho dù là trong điều kiện tốt như ở trong bệnh viện, chắc có lẽ lão Triệu cũng không chắc có thể cứu sống cô ta. Tôi thấy Mao Khả Ngọc đang nhìn chằm chằm A Linh nằm đó, không thốt ra được lời nào, dường như là không tin vào cảnh tượng trước mắt mình Có lẽ lúc này, tất cả mọi ngôn từ đều quá mức yếu ớt và bất lực, việc chúng tôi có thể làm chỉ là giảm bớt những đau đớn sau cùng cho cô ta mà thôi.. Thật ra, lúc vừa rồi A Linh đối mặt với Paul vẫn biểu hiện vô cùng kiên cường, nhưng khi nhìn thấy Mao Khả Ngọc, cô ta không kìm được mà bật khóc “Sư phụ..con, có phải con sắp chết không?” Mặt A Linh đầy đau khổ.
Mao Khả Ngọc nghe vậy thì đầu tiên là nghiêng đầu sang một bên để ổn định lại cảm xúc của mình, sau đó mới đi đến bên cạnh A Linh và khom người xuống: “Yên tâm, có sự phụ ở đây.. Làm sao con có thể xảy ra chuyện gì được chứ?” Tôi thấy Mao Khả Ngọc hiểm khi nào có vẻ mặt dịu dàng như thế, nhưng vẻ mặt dịu dàng như vậy chỉ hiện ra khi A Linh sắp phải đối mặt với cái chết.. Mặt dù tôi với A Linh chỉ gặp nhau mấy lần, cũng hoàn toàn không biết chuyện của cô ta, nhưng tôi biết cô ta là cô bé rất tinh ranh, một cô gái như vậy quả thật không đáng chết ở nơi núi tuyết giá rét này. Lão Triệu đang tiến hành xử lý cầm máu đơn giản cho vết thương của cô ta, nhưng chúng tôi đều biết làm như vậy vốn chẳng ích gì, đây chẳng qua chỉ làm cho vết thương cô ta nhìn bớt đáng sợ hơn mà thôi... Nhìn vết thương kia của A Linh, hẳn là do một xác sống dùng tay không móc ra, cho dù vết thương này không lấy mạng cô ta, thì cô ta cũng đã bị lây nhiễm, biển thành xác sống cũng là chuyện sớm muộn.. Nhưng bây giờ tôi không đành lòng thấy cái đầu nhỏ xinh đẹp của A Linh bị chặt xuống. Tôi vẫn nghĩ Mao Khả Ngọc sẽ cắt đầu của A Linh không hề do dự giống như những xác sống khác.. Nhưng hắn không làm như vậy, ngược lại, hắn vô cùng dịu dàng vuốt ve chiếc chuông đồng trên tay A Linh: “Con còn nhớ sư phụ đưa cho con chiếc chuông này lúc nào không?” Lúc này A Linh dùng hết sức lực toàn thân mới miễn cưỡng mỉm cười, sau đó cô ta nói với Mao Khả Ngọc một cách đứt quãng: “Dĩ nhiên.. là.. con nhớ, là.. sinh nhật.. năm.. con mười sáu tuổi...”