*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
không sợ..” “Đúng vậy, A Linh bé bỏng của sư phụ dũng cảm nhất!” Nói xong câu này, Mao Khả Ngọc nhẹ nhàng ôm A Linh vào lòng, sau đó thẫn thờ nhắm hai mắt lại. Tôi bất chợt có một linh cảm xấu, biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.. Vì vậy tôi muốn ngăn cản Mao Khả Ngọc, nhưng lại bị Đinh Nhất kéo lại Tôi đỏ mắt nhìn về phía anh ta, nhưng anh ta chầm chậm lắc đầu với tôi, tỏ ý tôi không nên qua đó Mao Khả Ngọc nhẹ nhàng dùng tay bịt kín hai mắt A Linh, sau đó một tay khác nhẹ nhàng xoa mái tóc cô ta với cùng một lực, rồi từ từ trượt đến cổ cô ta.. Sau đó2bất chợt hắn hơi dùng lực! Chỉ “rắc” một tiếng, cái tay quấn chuông đông kia của A Linh trong nháy mắt đã rũ xuống Thấy cảnh này, trong lòng tôi chợt thắt lại, không ngờ con bé này lại chết như thế! Cô ta là người nhỏ tuổi nhất trong số những người ở đây, cũng là người không nên chết ở chỗ này nhất.. Nhưng số phận cứ thích trêu ngươi như vậy, có lẽ đây chính là cái gọi là trên đường xuống suối vàng thì chẳng kể già hay trẻ Lúc này Paul đang đứng bên cạnh giật mình nói một câu tiếng Đức, đoán là không hiểu vì sao Mao Khả Ngọc phải làm như vậy?! Giờ cũng không có thời gian để giải9thích với hắn ta, A Linh đã tắt thở, chắc có lẽ trong chúng tôi cũng chẳng ai muốn đi cắt đầu cô ta.. Như vậy thì thà rời đi sớm còn hơn, bởi vì không ai biết lúc nào A Linh sẽ biến thành xác sống. Lúc này Đinh Nhất nhìn thi thể của A Linh, sau đó ngẩng đầu nói với mọi người: “Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.” Mao Khả Ngọc không nói bất kỳ điều gì khác, hắn nhẹ tay tháo chiếc chuông đồng trên tay A Linh xuống, rồi nhét vào ngực áo, sau đó quay đầu đi ra trước tiên, không quay đầu lại Tôi biết hắn đã trở lại là một Mao Khả Ngọc máu lạnh, quả quyết, không có bất6kỳ tình cảm riêng tư gì rồi. Lúc trở lại trên mặt đất, sắc trời đã sáng, mấy người chúng tôi có thể nhìn thấy rõ đám xác sống đang qua lại trong doanh trại, cả đám bọn chúng đều có ánh mắt trống rỗng, không biết mình nên đi đâu, chẳng qua là dựa vào bản năng đi tới đi lui, qua lại giữa các lều trại. Trong những người đó, có rất nhiều người ngày hôm qua vẫn còn cùng tôi vừa nói cười, vừa ăn thịt heo quay, uống rượu vang đỏ từ chiến tranh thế giới thứ hai.. Nhưng lúc này bọn họ đã trở thành như vậy Cho dù là ai thì nhất thời cũng khó mà chấp nhận được, nhưng đồng thời chúng tôi0cũng đều hiểu, những người này đã biến thành quái vật thì phải xử lý tất cả bọn họ Nếu một khi để họ gặp phải những người leo núi còn sống khác, hậu quả thật không dám tưởng tượng Lúc này Paul mới nhớ tới Louis vẫn hôn mê trong lều, hắn ta lập tức muốn đi qua xem tình huống thể nào, nhưng lại sợ kinh động đến những xác sống đang lang thang qua lại trong khu cắm trại, vì vậy hắn ta hơi nóng nảy, dùng tiếng Đức nói chuyện hồi lâu với lão Triệu Lão Triệu lại nhỏ giọng xì xà xì xồ với hắn ta một lúc, cuối cùng mới vỗ về được hắn ta.. Tôi bèn hỏi lão Triệu xem Paul vừa mới7nói gì? Lão Triệu nghe tôi hỏi thì đáp: “Anh ta muốn đi tìm Louis vẫn còn hôn mê, vì vậy anh bảo anh ta không nên gấp gáp, chúng ta cùng nhau nghĩ cách cứu người ra Nếu không cứ chạy bừa tới, không khéo chẳng những không cứu được Louis mà còn làm cho những con quái vật này xông đến cả lũ! Đến lúc đó, mấy người chúng ta không thể xử nổi bọn chúng.” Nghe vậy, lúc này tôi mới vỗ đầu nói: “Đúng vậy Sao em lại quên mất anh ta chứ? Bây giờ anh ta không có một chút sức lực nào để chống đỡ, sẽ không bị những xác sống này xé ra ăn chứ?” Nói xong tôi nhìn về phía chiếc lều nơi Louis đang hôn mê Tôi thấy, nếu muốn bình an qua được đó, chỉ có thể đi vòng bên ngoài khu cắm trại, nếu không thì phải đánh đám quái vật mới qua được Cuối cùng, mấy người chúng tôi bàn bạc và đều cảm thấy, nếu muốn tiêu diệt toàn bộ những thứ kia.. chỉ có thể thừa dịp chúng chưa phòng bị, giải quyết từng tên một mới được. Sau đó Đinh Nhất và Mao Khả Ngọc lập ra một kế hoạch, anh ta và Mao Khả Ngọc đi chặt đầu từng con một mà không làm kinh động đến bọn xác sống khác.. Paul sẽ ở lại bảo vệ tối và lão Triệu Quá trình sau đó khá tàn bạo và đẫm máu Trong lúc Mao Khả Ngọc và Đinh Nhất ra tay đều rất chăm chú, không hề sợ hãi, giải quyết bọn chúng không chút nương tay Tôi thấy từng xác sống bị bọn họ quật ngã, sau đó kéo vào trong lều cắt đầu.. Những thứ kia khỏe đến đáng sợ, cho nên mỗi lần hành đồng, động tác đều phải rất nhanh, nếu không để chúng kịp phản ứng lại, biết là có người đang tấn công chúng, thì chúng sẽ hợp sức phản kháng Cứ như vậy dù bọn chúng không thể chạy thoát khỏi tay Đinh Nhất và Mao Khả Ngọc, nhưng nếu muốn đánh động đến những xác sống khác chẳng phải chuyện gì khó Đến lúc đó, một đống xác sống đều lao về phía hai người họ.. thì có là thần phật cũng không đánh lại được Cuối cùng, hai người họ căn bản đã chặt đầu gần hết những xác sống đi qua đi lại trong khu trại, việc tiếp theo là lục soát từng lều một để chắc không còn cá lọt lưới. Lúc này, trên người Đinh Nhất và Mao Khả Ngọc từ trên xuống dưới đều là máu, quả thực khủng khiếp giống như vừa từ địa ngục thoát ra vậyTôi thấy cả hai người họ đều thở hổn hển, bèn hỏi họ có muốn nghỉ ngơi một chút trước không? Dẫu sao đây cũng là công việc cần tốn sức.
Mao Khả Ngọc nghe vậy thì khoát tay nói: “Không cần, tìm được Louis trước rồi nói sau!” Tôi thấy đến lúc này mà Mao Khả Ngọc vẫn còn nghĩ đến nhiệm vụ của tập đoàn Hắn đúng là nhân viên tốt trăm năm khó gặp Ai bảo bây giờ chúng tôi chỉ là một team tạm thời lập nên chứ? Vì vậy chúng tôi cũng đi theo sau hắn vào lều của Louis Còn may là khi chúng tôi chạy đến lều thì thấy Louis vẫn mê man bên trong, dường như cả trời mưa máu gió tanh bên ngoài cũng không liên quan gì tới gã vậy. Hơn nữa trong lều rất bừa bộn, bên cạnh lều cũng bị rạch một lỗ lớn, xem ra nơi này đích thị là có xác sống từng đi qua, nhưng tại sao bọn họ lại không tấn công Louis đang mê man? Chẳng lẽ bởi vì gã đang hôn mê.. cho nên ngại không quấy rầy gã ư? Ai ngờ lúc này Paul nói với lão Triệu, thời điểm hắn ta phát hiện và cứu A Linh, những con quái vật kia dường như hoàn toàn không muốn tấn công hắn ta, vì vậy hắn ta mới thuận lợi cứu được A Linh đi. Lão Triệu nghe vậy thì trầm giọng nói: “Có thể bọn chúng xem anh là đồng loại, cho nên trong tiềm thức không muốn tấn công hai người...”