TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 2506

Chương 2506:

“A!”

Tiếng kêu thảm thiết vô cùng thể lường truyền ra, cả người Takei Naoto run rẩy, miệng sùi bọt mép, vô cùng đau khổ, giống như có ai đó thọc một đạo lên trên người anh ta vậy.

Takei Naoto vừa rồi còn hống hách bá đạo, u ám lạnh lùng hung ác như chó, giờ phút này trên mặt chỉ còn lại vẻ đau đớn.

Chút sức lực còn sót lại của anh ta chỉ có thể để anh ta kêu rên và run rẩy, ngay cả cầu xin tha thứ cũng nói không nên lời.

Cảnh tượng này, sống không bằng chết. “Cậu chủ Takei?”. “Tại sao có thể như vậy?”

“Tên kia có yêu pháp sao?”

Nhìn thấy Takei Naoto đang không ngừng co giật, Trần Hồng Điệp và một đám người Đảo Quốc đều có vẻ mặt cứng ngắc.

Vừa rồi Bùi Nguyên Minh thật sự chỉ đơn giản búng tay một cái, kết quả Takei Naoto đã ngã xuống. Đây rốt cuộc là trùng hợp, hay là Bùi Nguyên Minh thật sự có bản lĩnh đó?

Giờ phút này, chỉ có vẻ mặt của lão già vẫn luôn vô cùng khiêm tốn của Đảo Quốc Âm Lệ kia là vô cùng khó coi trong nháy mắt thôi, có vẻ như nghĩ tới điều gì, sau đó ông ta vọt tới trước mặt Takei Naoto, đưa tay phải ra phong bế đại huyệt trên ngực Takei Naoto lại.

Ông ta tên là Furuta Ryuichi, là trưởng lão ngoại môn của Đảo Quốc Âm Lệ, cũng là cận vệ của Takei Naoto.

Đồng thời, ông ta tu cả y lẫn võ, tinh thông y thuật Đảo Quốc.

Giờ phút này ông ta vừa ra tay, còn vừa lấy ra một bình Cứu Tâm Hoàn hiệu quả nhanh, sau đó đổ ra một viên trực tiếp nhét vào trong miệng Takei Naoto.

Chỉ tiếc, một viên thuốc vốn dĩ có tác dụng ngay, lúc này lại không hề có chút tác dụng nào, vẻ mặt của Takei Naoto vẫn vô cùng thống khổ như cũ.

Sắc mặt của Furuta Ryuichi lại thay đổi, ông ta lấy ra một bộ ống tiêm tinh xảo, nhanh chóng tiêm một ống chất lỏng màu đỏ vào trong cơ thể Takei Naoto, nhưng vẫn không có bất cứ tác dụng gì.

Cuối cùng, Furuta Ryuichi lại lấy ra một bộ ngân châm, hạ châm với tốc độ cực nhanh, khiến cho người ta cảm thấy hoa mắt.

Bùi Nguyên Minh có chút hứng thú nhìn ông ta chữa trị, chờ đến một việc cuối cùng hoàn thành, Furuta Ryuichi thở ra một hơi, có vẻ như Takei Naoto đã chậm lại một chút, Bùi Nguyên Minh mới cười tủm tỉm nói: “Y thuật của ông không tệ”.

“Chỉ tiếc, vô dụng thôi.”

“Anh ta đã bị phế đi”

Anh vừa dứt lời, sắc mặt Takei Naoto tối đen, lại co quắp lần nữa, ngân châm vừa mới đâm vào cơ thể lúc này đang vặn vẹo trong cơ thể anh ta, làm cho anh ta càng thêm đau đớn, chỉ thiếu lăn lộn khắp mặt đất.

Trần Hồng Điệp biến đổi sắc mặt nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh, khẽ nói: “Họ Bùi kia, quả nhiên là anh giở trò quỷ!”

“Nói đi, rốt cuộc anh đã dùng yêu pháp gì để hại cậu chủ Takei?”

Những người khác nhìn Bùi Nguyên Minh, cũng cảm thấy rùng mình, một cái búng tay mà thôi, làm sao lại đến trình độ này?

Giọng nói Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, vẻ mặt anh bình tĩnh nói: “Nếu những người khác đã không cho Hòa Bích Ngân được một sự công bằng, tôi sẽ đến cho cô ta một sự công bằng, một câu trả lời thỏa đáng.”

Sự bình tĩnh của Bùi Nguyên Minh khiến cả người Hòa Bích Ngân chấn động, cảm động không thôi. Một đám tay chân nhà họ Hòa, ai nấy đều cúi thấp đầu, vẻ mặt xấu hổ. Mà vẻ mặt Bùi Cửu Thiên thì lạnh nhạt, chỉ là híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, cực kì chăm chú. “Có người muốn mạng của tôi, như vậy tôi giết chết anh ta trước, rất bình thường nhỉ?” Bùi Nguyên Minh nhún vai, ánh mắt rơi vào trên người Trần Hồng Điệp. “Huống chi, tôi đã cho anh ta cơ hội, đúng không? Cô Hồng Điệp?”.

“Bây giờ, cô có muốn thử quỳ xuống cầu tôi một chút hay không? Nếu không, cô sẽ còn thảm hơn cả anh ta đấy.”

Bùi Nguyên Minh mỉm cười, rực rỡ đẹp đẽ, nhưng là ở trong mắt Trần Hồng Điệp, nụ cười này giống như là ác ma.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Muốn tôi quỳ xuống với anh à, anh còn chưa xứng đầu!”

Cô ta vốn còn muốn nói có bản lĩnh thì anh cứ giết chết tôi đi, thế nhưng nhìn thấy kết cục của Takei Naoto, Trần Hồng Điệp lại đành phải nén câu nói này về.

Nhỡ may Takei Naoto thật sự ngã xuống bởi vì một cái búng tay của Bùi Nguyên Minh, mình cũng trúng chiêu…

Vừa nghĩ đến đây, Trần Hồng Điệp đã cảm thấy không rét mà run.

Đọc truyện chữ Full