Chương 332:
“Cảnh cáo ông, đừng có mà giở trò!”
Chiếc Land Rover rời khỏi thành phó.
Một bên khác, một chiếc Mercedes có rèm, màu đen đậu bên đường.
Dương Hùng mở cửa xe ra, ngồi vào hàng ghé sau.
“Đồ đâu?” Vừa lên xe, Dương Hùng liền hỏi.
*Đã copy xong hết rồi.” Một người ngồi ở phế phụ, đưa cho Dương Hùng một túi giấy da bò, túi giấy này chính là túi giấy mà Tiêu Sơn đã lấy đem ra ngoài từ nhà trước đó.
Dương Hùng nhận lấy túi giấy, mở ra xem một lần, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, hỏi: “Tập đoàn Tiêu Thị cho đến nay đã rót bao nhiêu vốn rồi?”
“Trước mắt, cho đến nay đã có khoảng 1 tỷ 3, bọn họ ít nhất đã khắc phục được hai vấn đề nan giải về phương diện nghiên cứu, vì chúng ta đã cung cấp nguồn hỗ trợ cực lớn, vừa rồi cThác tài liệu qua, người của chúng ta đã bắt đầu nghiên cứu rồi, chỉ cần ngày mai Tiêu Thị nghiên cứu ra kỹ thuật cốt lõi còn lại, thì chúng ta chắc chắn sẽ đăng ký bản quyền ngay lập tức.”
Dương Hùng gật đầu hài lòng: “Bên đó đã liên lạc lại chưa?”
“Đã liên lạc rồi, bây giờ đã không có người nào bằng lòng giúp Tiêu Thị làm việc nữa, Tiêu Sơn nhiều nhất chỉ có thể mời đến 1 2 người giúp ông ta nghiên cứu, chẳng thấm đâu vào đâu.
“Rất tốt, đem tin tức con trai tôi bị bắt cóc truyền ra ngoài, hẹn cho các nhà báo phóng viên, ngày mai mở cuộc họp báo, còn về những chuyện khác tối hôm nay, không cần nói nữa.” Dương Hùng dặn dò.
“Rõ”
Trương Thác và Tiêu Sơn sau khi trở về nhà, Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan, còn có cả mẹ của Mễ Lan, đều ngồi trên ghế sofa chờ đợi với gương mặt đây lo lắng, lúc nhìn thấy hai người trở về nhà, mới yên tâm hẳn đi, bọn họ trước đó ngay cả điện thoại cũng không dám gọi.
“Cha, không có chuyện gì đúng chứ!”
Trương Thác và Tiêu Sơn mới vừa vào cửa, Mễ Lan đã lo lắng hỏi.
“Không sao, nhìn mọi người như thế kia, chỉ là đi làm một cái giao dịch thôi mà.” Tiêu Sơn vỗ nhẹ đầu Mễ Lan: “Được rồi, mau đi ngủ đi, Tiểu Thác, con đến đây, ta có chuyện nói với con.”
Tiêu Sơn cởi áo khoác ra, rồi đi đến phòng sách.
“Bà xã, em cũng ngủ trước đi, anh nói chút chuyện với cha nuôi.” Trương Thác nắm lấy bàn tay nhỏ của Lâm Ngữ Lam lên, rồi vỗ vỗ lên mu bàn tay của cô.
Gương mặt xinh đẹp của Lâm Ngữ Lam ửng đỏ, khẽ “ừm”” một tiếng, rồi cúi đầu đi vào phòng ngủ.
Trương Thác vào phòng sách với Tiêu Sơn, trong phòng sách đặt một chiếc bàn gỗ dài màu đỏ, trên giá sách phía sau chiếc bàn có đặt rất nhiều sách nỗi tiếng.
Tiêu Sơn rót cho Trương Thác một tách trà: “Tiểu Thác, mặc dù ta không biết 10 năm này trên người con đã xảy ra những chuyện gì, nhưng ta có thể nhìn ra được, tâm tính của con cùng với mức độ thận trọng vững vàng, vượt xa những người cùng trang lứa, chuyện xảy ra tối nay, con cho rằng thế nào?”
Trương Thác lắc đầu: “Bây giờ nói thì cũng còn chưa biết được, cha nuôi kỹ thuật cốt lõi đó, cha trao đổi với Vĩnh Phong khi nào vậy.”
“Vừa rồi Dương tổng gửi tin nhắn cho ra, nói là sáng sớm ngày mai.” Tiêu Sơn lấy điện thoại ra, đứa cho Trương Thác xem tin nhắn của Dương Hùng một cái: “Kỹ thuật cốt lõi này, do Tiêu Thị chúng ta độc lập nghiên cứu và phát triển, không giấu diếm gì con, vốn dĩ ta đã hẹn xong máy nhân viên hàng đầu trong lĩnh vực nghiên cứu công nghệ phối hợp với dự án lần này của ta, nhưng khi ta gọi điện thoại lúc nãy, thì chỉ có hai người có thể tham gia theo kế hoạch, số còn lại thì một người cũng không đến được…”
Tiêu Sơn cau mày thật chặt.
“Cha nuôi, con cho rằng, có thể Vĩnh Phong muốn lấy cha ra làm bia chắn đạn?”
“Đây không phải chính là vấn đề mà ta mới vừa mới hỏi con sao.” Tiêu Sơn thở dài: “Chuyện lần này, không những chỉ là trận cờ của chúng ta và người khác, mà cũng là trận cờ giữa ta và Dương Hùng nữa, lúc ban đầu khi Dương Hùng tìm ta hợp vốn, ta cũng đã suy nghĩ đến điểm này, nếu như thật sự là Vĩnh Phong muốn lấy ta làm bia đỡ đạn, thì lần này Tiêu Thị của ta, có thể sẽ thua một vố cực kỳ lớn đây.
Trương Thác suy nghĩ rồi nói: “Cha nuôi, thế này đi, ngày mai, con đi cùng với cha đến Công nghiệp Vĩnh Phong, cũng sẽ đưa ra chủ ý cho cha.”