Chương 333:
Nghe Trương Thác nói vậy, Tiêu Sơn gật đầu yên tâm vui vẻ: “Tiểu Thác, con thật sự đã trưởng thành rồi đấy, nếu như khi đó con không đi, thì chúng ta sớm đã là người một nhà rồi, còn là dạng thân càng thêm thân nữa.”
Tiêu Sơn vỗ vỗ vai Trương Thác: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, con nghỉ ngơi trước đi nhé.”
“Cha nuôi, cha cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé.” Trương Thác gật đầu, đứng lên bước ra khỏi phòng sách.
Trương Thác và Tiêu Sơn cũng không trò chuyện quá nhiều, lúc đi đến phòng ngủ dành cho khách, thì Lâm Ngữ Lam vẫn đang dựa vào đầu giường, nghịch điện thoại.
“Bà xã, sao còn chưa ngủ nữa.” Trương Thác ngồi đến bên cạnh giường, nhìn người phụ nữ trên giường.
Gương mặt Lâm Ngữ Lam đột nhiên đỏ bừng, tuy là tối đêm qua hai người cũng đã cùng ngủ chung một giường, nhưng hoàn toàn không giống với tình hình hiện tại.
“Em ngủ ngay đây!” Lâm Ngữ Lam đặt điện thoại bên cạnh gối, rồi chui vào trong túi ngủ, phủ kín cả đầu.
Lâm Ngữ Lam nằm trong chăn bông, trong đầu rối rắm.
Vào thời điểm này ngày hôm qua, cô vẫn có thể giả vờ ngủ, giả vờ như không biết gì, còn bây giờ thì sao.
Lâm Ngữ Lam thận trọng không để con tim đập loạn nhịp “thình thịch”, yên lặng chờ đợi thời điểm người đàn ông vén chăn bông lên.
Một giây, hai giây …
Một phút, hai phút ….
Sau đầy 5 phút, bên ngoài chiếc chăn vẫn không hề có bắt kỳ động tĩnh gì.
Giống như một con thỏ trắng nhỏ, Lâm Ngữ Lam lặng lẽ vén một góc chăn bông lên, dùng đôi mắt đẹp nhìn ra ngoài chăn bông, chọt phát hiện Trương Thác đang đứng một góc trước cửa sỏ, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.
Như cảm nhận được ánh mắt Lâm Ngữ Lam, Trương Thác quay người lại, nhẹ nhàng cười với Lâm Ngữ Lam, “Bà xã, nghỉ ngơi sớm một chút, anh đi ra ngoài một chuyến.”
*Hả?” Lâm Ngữ Lam giật mình kêu lên một tiếng, “Anh đi đâu vậy?”
*Đi ra ngoài làm rõ một số chuyện.” Trương Thác đi tới bên giường, ân cần giúp Lâm Ngữ Lam thu dọn bốn góc chăn bông, “Cha nuôi gặp chuyện phiền phức rồi, anh không thể cứ ngồi yên để xem, đúng không.”
Trương Thác ném về phía Lâm Ngữ Lam một nụ cười chứa đây tình yêu, “Em cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai chúng ta có rất nhiều nơi phải đi đó.”
“Anh về sớm nhé.” Lâm Ngữ Lam ló đầu ra khỏi chăn bông, “Em…… Em đợi anh…..”
Trương Thác gãi gãi cái mũi nhỏ của Lâm Ngữ Lam, mở cửa phòng ngủ, bước ra ngoài.
Trương Thác đi xuống khu dân cư, bước ra khỏi hành lang, vẫy tay một cái trong bóng tối.
Lên tiếp ba bóng người, nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt Trương Thác, ba người không nói lời nào, đều quỳ gối trước mặt Trương Thác.
“Kiểm tra những người được tuyên dương trong quán bar ngày hôm nay, báo cho tôi trước bình minh.”
Trương Thác nói xong, phát tay một cái, ba bóng người này lẳng lặng rời đi, tựa như chưa từng xuất hiện.
Trương Thác liếc nhìn bầu trời đen kịt, nhắc chân bước đi.
Ngay bên ngoài tiểu khu nơi Tiêu Sơn sinh sống, có một tòa nhà văn phòng lớn, tòa nhà văn phòng này cho thuê, mỗi tầng đều có rất nhiều công ty thuê, sử dụng làm văn phòng.
Lúc này đã về khuya, toàn bộ tòa nhà văn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn một góc sáng đèn vàng mờ ảo.
Cửa của tòa nhà văn phòng khóa chặt, có nhân viên bảo vệ canh gác, trước mặt Trương Thác, tất cả như không có chuyện gì, anh đi vào bên trong tòa nhà văn phòng, tìm thấy cái văn phòng vẫn còn sáng đèn đó.
* Phòng làm việc” ba chữ lớn này được viết bên trên cửa của văn phòng đó.
Trương Thác đẩy cửa bước vào.