Chương 421:
Lúc Trương Thác vội vã đến bệnh viện, cha của Thu Vũ đã vào phòng cấp cứu, Thu Vũ đang ngồi một mình trên ghế bên ngoài phòng cấp cứu, ôm hai chân và vùi đầu vào tay mình, vài ánh đèn lờ mờ chiếu lên hành lang, kéo theo bóng lưng của Thu Vũ, cô đơn lạ thường.
Trương Thác nhìn đèn đỏ sáng lên trong phòng cấp cứu, chậm rãi đi tới trước mặt Thu Vũ, nhẹ đặt tay lên vai cô: “Nhóc con…”
Thu Vũ nghe thấy giọng nói của Trương Thác, chậm rãi ngắng đầu lên, hai mắt sưng đỏ, phát ra âm thanh nức nở: “Trương … Trương ca.”
Trương Thác nhìn bộ dạng của Thu Vũ, nhát thời không biết phải an ủi như thế nào, vì sao cha Thu Vũ lại uống thuốc trừ sâu? Trương Thác cũng có thể nghĩ ra. Chuyện trong nhà Thu Vũ, đặt lên người bất cứ ai, cũng không phải dễ dàng chấp nhận như vậy.
Cha của Thu Vũ đã từng chơi cò bạc trong những năm đầu, vợ ông đã bỏ trốn, những người thân còn lại, ngoại trừ con gái của mình, là những anh chị em đó, nhưng bây giờ, anh em cùng mẹ sinh ra với ông ấy, lại liên hợp một nhà cùng nhau lừa tiên của ông ây, chuyện như thế, đều khiến bắt cứ ai đều cảm thấy tuyệt vọng.
Trương Thác thở dài, hồi lâu sau mới mở miệng, chỉ có thể nói một câu: “Chú sẽ không sao đâu.”
Vừa nói xong câu này, Trương Thác liên cảm thấy một thứ mềm mại nhào vào trong lòng, Thu Vũ vừa mới điều chỉnh lại nỗi buồn của mình, bởi vì Trương Thác xuất hiện, lại bộc phát ra.
Tiếng khóc của cô ấy vang lại hành lang, nước mắt thấm ướt trước ngực Trương Thác.
“Khóc đi, khóc ra sẽ dễ chịu hơn nhiều” Trương Thác vươn tay, vỗ sau lưng Thu Vũ.
Trương Thác đến nơi, có thể là bến cảng cuối cùng của Thu Vũ, cô ấy co lại trong lòng Trương Thác, không ngừng nức nở Cửa phòng cấp cứu mở ra, hội trưởng Mã mặc bộ đồ phẫu thuật từ trong đi ra, nhìn thấy Trương Thác.
“Anh Trương, cậu cũng ở đây sao?”
“Tình hình như thế nào rồi?” Trương Thác chỉ vào phòng cấp cứu, hỏi.
Trên mặt Mã hội trưởng hiện lên chút vắng vẻ: “Tính mạng của bệnh nhân đã không nguy kịch, chỉ là…”
“Chỉ là làm sao?” Biểu cảm của Mã hội trưởng, khiến Trương Thác có chút dự cảm không lành.
“Chỉ là vi trùng đã ăn mòn dây thần kinh não, bệnh nhân hôn mê, khi nào có thể tỉnh lại, chúng tôi không dám bảo đảm.” Mã hội trưởng bắt lực lắc đầu: “Anh Trương, bệnh nhân là bạn của anh sao?”
“Ừ.” Trương Thác gật đầu: “Một người bậc trên.”
“Ôi.” Mã hội trưởng thở dài: “Anh Trương, anh dẫn con gái của bệnh nhân vào trong thăm đi.”
Thu Vũ lau nước mắt trên mặt, cùng với Trương Thác, đi vào trong phòng phẫu thuật.
Bác sĩ trong phòng phẫu thuật nhìn thấy Trương Thác, đều lên tiếng chào anh Trương.
Trường Thác nhìn thấy cha của Thu Vũ, nằm lặng im trên bàn phẫu thuật, trong bụng có hai ống thông được đưa vào, chắc là vừa mới rửa xong dạ dày.
Thu Vũ nhìn dáng vẻ của cha, đôi mắt không ngăn lại được, cúi xuống bên cạnh bàn phẫu thuật, nhìn người đàn ông nằm đó mà rơi nước mắt.
Trương Thác đi đến bên bàn dụng cụ, lấy thiết bị lên quan sát, giống như Mã hội trưởng nói lúc nãy, vi trùng đã ăn mòn dây thần kinh não, lan ra như thế, rất khó đào thải, chỉ có thể dựa vào khả năng miễn dịch của bản thân người bệnh để loại bỏ độc tính này.
Đối với tình trạng hôn mê như vậy, trong y học, được gọi là thực vật, tế bào đập sống, não bị hoại tử.
“Cha… sao cha lại ngốc như vậy? Tại sao chứ, những người đó muốn lừa cha, bọn họ không coi cha là người nhà, tại sao cha lại làm ra chuyện ngốc như vậy!” Tiếng khóc nức nở của Thu Vũ vang lên, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Trương Thác đứng ở bên kia, nhìn bộ dạng Thu Vũ đáng thương như vậy, trong mắt hiện lên vẻ xót xa.
“Nhóc con, để bác sĩ đưa chú vào phòng bệnh trước.”
Trương Thác vỗ nhẹ vai Thu Vũ.
Bởi vì mối quan hệ của Trương Thác, cha Thu Vũ được đưa đến phòng bệnh nhân đơn.