Chương 422:
Thu Vũ và Trương Thác ngồi bên cạnh giường bệnh, Trương Thác cố gắng hết sức an ủi: “Em đừng lo lắng quá, tính mạng của chú không còn nguy hiểm nữa, chức năng tự miễn dịch của con người rất mạnh mẽ, vi trùng sớm muộn cũng bị loại bỏ, chú sẽ tỉnh lại, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.”
“Vâng.” Thu Vũ gật đầu, nhìn về phía cha, đầy sự lo lắng.
Cửa phòng có người gõ, giọng của Mã hội trưởng vang lên bên ngoài: “Anh Trương, tôi có chuyện muốn nói chuyện riêng với anh.”
“Được.” Trương Thác trong phòng bệnh đáp lại một tiếng: “Nhóc con, em ngồi đây, anh và Trương hội trưởng nói chuyện một chút.”
Ra khỏi phòng bệnh, Trương Thác nhìn thấy Mã hội trưởng trong đứng ở đây cầm một tờ báo cáo kiểm định.
“Anh Trương, anh xem cái này một chút, liên quan đến bệnh nhân.” Mã hội trưởng đưa bản báo cáo kiểm định cho Trương Thác.
Trương Thác nhìn thứ Mã hội trưởng giao cho, nhíu mày.
càng ngày càng gần: “Miễn nhiễm gần như bằng không?”
“Phải.” Mã hội trưởng gật đầu: “Bệnh nhân đã uống rượu bia quanh năm, chức năng gan bị tổn thương nghiêm trọng, từ kết luận rút ra bây giờ hầu như không thể loại bỏ được mầm bệnh trong não bệnh nhân.”
Trương Thác hít sâu một hơi, xé báo cáo trên tay: “Chuyện này đừng nói với cô ấy vội, tôi sẽ tìm cách.”
Mã hội trưởng gật đầu: “Được.”
Trương Thác quay trở lại phòng bệnh, khuôn mặt lộ ra nụ cười: “Nhóc con, là một tin tốt.”
“Tin tốt!” Vừa nghe câu này, khuôn mặt Thu Vũ xuất hiện thần sắc hy vọng: “Là liên quan đến cha của em?”
“Ừ.” Trương Thác trả lời một tiếng: “Đi thôi, ở đây đã mấy giờ rồi, chúng ta đi tìm một nơi, vừa ăn vừa nói.”
Trương Thác đưa Thu Vũ rời khỏi bệnh viện.
“Anh sớm đã muốn ăn một miếng gà trống nhỏ của một quán, đi cùng anh đến quán đó đi.” Trương Thác cố ý đưa ra yêu cầu như vậy và đưa Thu Vũ rời khỏi bệnh viện.
Thu Vũ đương nhiên sẽ không từ chối Trương Thác, gật đầu.
Hai người đi bộ trên đường.
Tập đoàn Lâm Thị.
Lâm Ngữ Lam đến đại sảnh công ty, luôn gọi điện cho Trương Thác, từ lúc bắt đầu không có người nhận máy, thành tắt máy.
“Lâm tổng, việc phá bỏ đó được duyệt, hôm nay cô có thể đi xem những ngôi nhà cũ đó.” Lý Na cũng xuất hiện ở đại sảnh của công ty Lâm Thị và đưa một văn kiện cho Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam nhìn văn kiện một chút, cất điện thoại: “Được rồi, liên hệ với người phụ trách văn phòng khu phố bên kia, hôm nay chúng ta sẽ giải quyết xong việc.”
Khu đất được đánh dấu trên tài liệu trong tay Lâm Ngữ Lam, là tòa nhà cũ đổ nát nơi Thu Vũ hiện đang sống.
Trong một nhà hàng cách nhà Thu Vũ không xa, Trương Thác và Thu Vũ đang ngồi ở đây.
Vừa ngồi xuống, Thu Vũ không nhịn được hỏi: “Trương ca, anh vừa nói có tin tốt, đó là gì?”
“Ừ, hội trưởng Mã đã nói là sẽ tìm mọi cách để cha em tỉnh rồi, nhưng trình độ y tế của bên chúng ta vẫn chưa đạt yêu cầu, em ăn xong thì về nhà thu dọn đồ đạc, bên đó đã liên lạc một bệnh viện mới giúp em rồi. Đến lúc đó, em đưa chú qua điều trị là được.” Trương Thác nói.
Đây là cái cớ tốt nhất mà Trương Thác có thể tìm được lúc này.
Tình trạng hiện tại của bố Thu Vũ, để bệnh viện Ngân Châu điều trị, gần như là không có chuyển biến tốt hơn, nếu nói sự thật này với cô bé, e là cô bé sẽ chịu không nổi, nên Trương Thác chỉ có thể bịa ra một lời nói dối thiện ý này thôi.
Còn phải đi đâu, Trương Thác cũng đã giúp Thu Vũ suy nghĩ kĩ lưỡng rồi.