TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Rể Quyền Quý
Chương 424

Chương 424:

 

Tại sao? Lâm Ngữ Lam trong lòng tự hỏi, lẽ nào là do mình không cho anh ấy nên anh ấy đi tìm người khác sao?

 

Tại nhà của Thu Vũ.

 

Trương Thác nhìn máy cái túi lớn nhỏ chất thành đống trong phòng khách, không còn lời nào để nói nồi: “Cô bé à, không cần phải lấy quá nhiều đồ như thế này đúng không?”

 

Thu Vũ có chút xáu hổ: “Trương ca, như thế này sẽ không sợ đến đó phải mua thêm.”

 

Trương Thác vỗ trán: “Ký gửi không phải trả tiền sao?

 

Chăn ga gối đệm gì đó không cần mang theo đâu, chỉ cần lấy một ít quần áo để thay, tắm và giặt giũ là được, còn lại cứ tới đó rồi sắp xếp nhé.”

 

“Vâng ạ.” Thu Vũ tỉnh nghịch lè chiếc lưỡi nhỏ của mình, sau khi biết bố mình có thể được cứu chữa, tâm trạng của cô trở nên tươi tỉnh hon rất nhiều.

 

Sau khi lựa chọn xong xuôi, Thu Vũ chỉ mang theo một chiếc vali, chuẩn bị sẵn sàng ra khỏi nhà sau khi tắt hiện tất cả các thiết bị điện nước trong nhà.

 

“Trương ca, anh nói xem, sau khi ra nước ngoài có nhiều người không nỡ quay lại, tại sao vậy?” Thu Vũ tò mò hỏi.

 

Trương Thác sờ sờ mũi: “Chắc là quen rồi. Con người là như vậy đấy, nếu đã quen một nơi nào đó rồi, trừ khi hoàn cảnh ép buộc, nếu không, sẽ không muốn rời bỏ, sống ở một nơi nào đó lâu dài, là trở thành nhà của mình rồi. “

 

Thu Vũ mím môi, kéo vạt áo Trương Thác, hét lớn: “Trương ca…”

 

“Hả?” Trương Thác quay đầu lại nhìn Thu Vũ, anh luôn cảm thấy cô bé này có gì đó không ổn.

 

Thu Vũ ngắng đầu nhìn khuôn mặt của Trương Thác, khuôn mặt nghịch ngợm đang ửng hồng, nhón ngón chân nhỏ bé của cô ấy, cánh tay ôm lấy cổ Trương Thác, cái khuôn miệng nhỏ như hoa anh đào đã nhanh chóng in trên miệng lớn của Trương Thác.

 

Động tác của Thu Vũ rất lúng túng, có thể thấy được ánh mắt của cô ấy tràn đầy sự vội vàng, cả người cô ấy cứng đơ, ôm chặt lấy Trương Thác.

 

Trương Thác sửng sốt, đến khi anh kịp phản ứng lại thì mùi thơm thơm đã xông vào miệng rồi.

 

Thu Vũ mặt đỏ bừng buông cổ Trương Thác ra, nhìn Trương Thác: “Trương ca, anh lấy em đi, em … sợ nếu thật sự quen rồi sẽ không trở lại nữa, em muốn tim mình ở đây, em muốn để một người quan trọng nhất với em ở lại đây, để em ở bên đấy, cũng có cái để nhớ nhung.”

 

Khuôn mặt của Thu Vũ đỏ bừng, nhưng cô ấy vô cùng kiên định.

 

Mùi thơm từ môi của Thu Vũ vẫn còn lưu lại trên miệng Trương Thác, Trương Thác đang định nói thì Thu Vũ lại chủ động, nàng còn quyết liệt hơn lúc nãy, và còn chủ động hon.

 

Hơi thở của một cô gái trẻ lan tỏa khắp cơ thể Trương Thác, vẻ ngoài hấp dẫn đáng yêu đó, giống như một liều thuốc độc giết chết người, đâm thẳng vào thần kinh não bộ của con người ta.

 

Làn da ửng hồng cũng đủ khiến người ta nghẹt thở.

 

Thu Vũ mắt mơ hồ, dáng vẻ năn nỉ lấy cô ấy, khiến người khác phát cuồng, cô ấy chủ động đòi cho bằng được.

 

“Trương ca, lấy em đi mà…”

 

Trong lòng Trương Thác tràn ngập một cảm giác không lý trí, đôi bàn tay to lớn hướng về phía trước tìm kiếm.

 

Ngay khi sắp chạm vào, động tác của Trương Thác đột nhiên dừng lại, đôi mắt đỏ sọng lấy lại vẻ trấn tĩnh.

 

“Không được, không được, không được.” Trương Thác nhìn người thanh tú đáng yêu trước mặt, lắc đầu nguầy nguậy, anh nhanh chóng đứng dậy, lao vào phòng tắm, dùng chút nước còn sót lại để làm mình tỉnh táo.

 

Trương Thác ngắng đầu nhìn mình trong gương, sao vậy? Tại sao một chút cám dỗ cũng không thể chịu được?

Đọc truyện chữ Full