Chương 425:
Hít một hơi thật sâu bước ra khỏi phòng tắm, Trương Thác nhìn thấy Thu Vũ đã mặc quần áo lại, đang ngồi trên sô pha, ánh mắt có chút mất tự nhiên.
Hành động của hai người vừa rồi đều quá kích động rồi..
Nhìn thấy Trương Thác đi ra, Thu Vũ lắp bắp nói: “Trương ca, chúng ta… chúng ta đi thôi.”
Đối với chuyện vừa xảy ra, hai người một chữ cũng không nhắc đến, nhưng bầu không khí giữa bọn họ rõ ràng là vô cùng khó xử. Trên đường trở về bệnh viện, thậm chí nói chuyện cũng ít hơn rất nhiều.
Trương Thác đưa Thu Vũ đến cổng bệnh viện.
“Trương ca, anh về đi, em có thể tự lên được.” Thu Vũ đứng trước cổng bệnh viện vẫy tay với Trương Thác.
“Được.” Trương Huyên gật đâu, anh không đòi đưa Thu Vũ vào, sau khi nhìn Thu Vũ đi vào viện liền xoay người rời đi.
Thu Vũ bước vào cửa bệnh viện, nhưng chỉ hơn mười giây sau, cô lại xuất hiện ở cổng bệnh viện, nhìn bóng lưng Trương Thác, cô khẽ nở nụ cười. Cô không hề phát ra âm thanh, nhưng thông qua khẩu hình có thể đọc được ra hai chữ “cảm ơn”.
Sau khi Trương Thác trở về nhà, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Lâm Ngữ Lam ngồi trên ghế sofa, anh cũng không hiểu tại sao, Trương Thác luôn cảm thấy trong phòng tràn ngập một bầu không khí kỳ quái.
Nghe tiếng cửa vang lên, Lâm Ngữ Lam đang ngòi trên sofa không thèm quay đầu lại liền hỏi: “Tại sao lại tắt điện thoại?”
“Hết pin rồi.” Trương Thác lấy điện thoại trong túi ra cười khổ, tiền bữa ăn vừa rồi cũng là do Thu Vũ trả.
“Hết pin.” Lâm Ngữ Lam cười lạnh, cô hiển nhiên không tin lời nói của Trương Thác, cô lại hỏi: “Sau khi rời khỏi hội chợ việc làm, anh đã đi đâu?”
Trương Thác đáp: “Đến bệnh viện.”
Lâm Ngữ Lam hỏi tiếp: “Đến bệnh viện làm gì?”
“Anh không làm gì cả, chỉ là đi gặp một người bạn.”
Trương Thác lắc đầu, anh cho rằng việc bố Thu Vũ uống thuốc trừ sâu tốt hơn hét là không nên nói với Lâm Ngữ Lam. Người phụ nữ này ngoài lạnh trong nóng, cô ấy biết rồi, trong lòng lại càng lo lắng hơn.
Nghe Trương Thác trả lời, trong lòng Lâm Ngữ Lam tràn đầy thất vọng.
Cô quay đầu lại nhìn Trương Thác, trên người đàn ông này, Lâm Ngữ Lam thấy được một vẻ phức tạp chưa từng có. Những gì mà anh làm trước đây, tất cả những gì mà anh thể hiện đều là giả dối, anh nói sẽ đối tốt với cô, đều là dối trái!
Trương Thác bị Lâm Ngữ Lam nhìn chằm chằm, lúc này anh có chút hoảng sợ. Trong lòng Trương Thác tràn ngập một dự cảm không lành: “Bà xã, em sao vậy?”
“Không sao.” Lâm Ngữ Lam lắc đầu, lộ ra nụ cười tự giễu: “Em muốn đi nghỉ.”
Lâm Ngữ Lam đi đôi dép lê, chẳng thèm nhìn Trương Thác lấy một cái, đứng dậy đi lên lầu.
Trương Thác nhìn theo bóng lưng của Trương Ngữ Lam, lúc này, anh luôn cảm thấy rằng có một thứ gì đó rất quan trọng đã rời khỏi anh, nhưng anh lại không nắm bắt được.
Lâm Ngữ Lam trở về phòng ngủ, mở rèm cửa nhìn bầu trời mờ ảo bên ngoài cửa sổ, một giọt nước mắt pha lê trượt dài trên khuôn mặt cô, cô nghĩ mình đã tìm được người để nương tựa, nhưng lại phát hiện ra rằng tất cả mọi thứ chỉ là bong bóng, ảo ảnh, giờ đây mọi thứ đã biến thành hư vô.
Lâm Ngữ Lam lấy điện thoại ra gọi cho thư ký Lý Na: “Làm giúp tôi một hợp đồng ly hôn, sang mai gửi đến cho tôi, nhân tiện đặt cho tôi một chuyên bay đên Đô Hải.”
Lâm Ngữ Lam cúp máy, ném điện thoại sang một bên, cô nằm trên giường, cả người cô như mát hết sức lực.
Cùng lúc đó, Trương Thác cũng đang nằm trên giường trong phòng, anh mở điện thoại ra, vô số tin nhắn thông báo cuộc gọi nhỡ tràn tới, tất cả đều là của Lâm Ngữ Lam, còn có một tin nhắn chưa đọc.
“Ông xã, anh đang ở đâu, để thưởng cho anh, hôm nay em sẽ mời anh một bữa thịnh soạn, anh thấy sao?”