TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Rể Quyền Quý
Chương 1739

Chương 1739:

Hai tên cao thủ cảnh giới Ngưng Khí liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó hạ thấp giọng hỏi: “Anh là người lần trước vào cùng với kiểm soát sử Andre nhưng không trở ra?”

“Hừm” Trương Thác bẻ bẻ hai tay.

Một tên cao thủ cảnh giới Ngưng Khí khác đi tới, xác định thân phận của Đường Dực: “Không sai, là Delk. Thông báo với giáo chủ đi”

Nói xong, tên cao thủ cảnh giới Ngưng Khí này nhìn về phía Trương Thác: “Anh đi theo tôi!”

Nửa tiếng sau, Trương Thác đã thong thả ngâm mình trong bồn nước. Hơn nửa tháng, cuối cùng coi như cũng có thể thả lỏng tâm tình một chút rồi.

Trương Thác ngâm nga trong miệng, cầm lấy xà phòng bên trong thùng nước lau sạch người.

“Uầy, thông tin thật rất nhanh nha, tôi mới ra ngoài được nửa tiếng thôi mà” Trương Thác ném cục xà phòng vào trong thùng nước, hai mắt nhắm chặt.

Chỗ mà Trương Thác đang ở là một khách sạn có kiến trúc giống với Châu Âu vào những năm tám mươi, đồ dùng bên trong mặc dù nhìn có hơi hướng đương đại, nhưng cũng chỉ là phong cách như thế, chứ tất cả đều hoàn toàn mới †oanh.

Lần này, Trương Thác cứu con trai của giáo chủ, thoắt cái đã được hai tên cao thủ cảnh giới Ngưng Khí đối xử giống như là khách quý.

Cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy vào, Ma Y chắp hai tay ở sau lưng đi vào, nhìn chăm chằm Trương Thác đang ngồi trong bồn nước tắm.

“Đều là đàn ông, tuổi của tôi đáng bậc ông của cậu rồi.”

Ma Y lên tiếng: “Lần này cậu làm được chuyện rất trọng đại đó, cứu được người đem thẳng ra ngoài.”

“Nếu không thì sao?” Trương Thác chậm rãi xoay người: “Thì tôi sẽ có thể bị Andre nuốt tới xương cũng không còn?”

“Ha ha” Ma Y khẽ cười một tiếng: “Chuyện lần này của cậu mặc dù sẽ khiến Andre khá dè dặt, nhưng đó cũng không phải là kế hoạch lâu dài. Chuyện của nhà lao địa ngục là chuyện vô cùng trọng đại, bây giờ Andre đang cố tình che giấu tin tức, phía trên còn không biết được. Nếu như bị phía trên biết được chuyện này, bản thân vị giáo chủ kia sẽ nhịn không được xuống tay với cậu đó!”

“Tôi biết rồi” Trương Thác gật đầu, sau đó từ trong bồn tắm đứng lên kéo cái khăn tắm choàng qua người, nói: “Nhưng mà, khoảng thời gian này, có thể sống được ngày nào thì hay ngày ấy. Giải quyết chuyện trước mắt, chuyện sau đó nói sau đi”

“Uầy” Ma Y kéo chặt lại nón rộng vành trên đầu mình: “Cậu nói như vậy, tôi có thể hiểu theo kiểu binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn không?”

“Có rất nhiều cách hiểu, xem bà hiểu theo cách nào thôi.”

Trương Thác kéo khăn tắm khoác lên người, rót cho mình và Ma Y một ly trà nóng, sau đó tựa người trên ghế sô pha: “Tính theo thời gian thì có lẽ Andre cũng đã tới rồi nhỉ”

Trương Thác vừa dứt lời, một tràng cười lớn đã từ bên ngoài cửa phòng truyền tới.

“Ha ha ha! Trương Thác, anh như này đây thật sự là làm cho tôi nở mày nở mặt nha, đánh bậy đánh bạ đã cứu được Delk ra ngoài, sau khi giáo chủ biết được tin này cũng đã lập tức tới đây rồi. Chính là muốn đích thân cám ơn anh đó. Nói thật, dựa vào cảnh giới Hóa Hình của anh lại có thể cứu được Delk ra, gọi là kỳ tích cũng không hề quá chút nào”

Bóng dáng và giọng nói của Andre xuất hiện cùng lúc trước mắt Trương Thác.

Andre cũng không dắt theo người tới, sau khi anh ta vào trong phòng lập tức trở tay đóng cửa lại, sau đó tự mình rót cho mình một ly cà phê.

“Người Đông Hòa mấy người thích uống trà, chúng ta thì cà phê, đây chính là khác biệt văn hóa.’ Andre bưng cà phê ngồi xuống, Trương Thác ở phía đối diện đáp: “Hay là nói, sự khác biệt giữa chủng tộc.”

“Sự khác biệt giữa các chủng tộc…” Trương Thác bưng chén trà đang bốc hơi nóng hôi hổi và nói: “Tại sao anh lại không nói nữa, lịch sử của các anh khác với lịch sử của Đông Hòa chúng tôi. Trà của Đông Hòa đã được lưu truyền qua mười hai thế kỷ rồi, hơn nữa, bây giờ đại đa số mọi người đều thích uống trà, không phân quốc gia hay chủng tộc. Vậy mà ngược lại, có vẻ như anh vẫn đang quá trì trệ, giậm chân tại chỗ và không phát triển nhỉ?”

“Anh đang châm biếm thế giới nhỏ của chúng tôi đấy sao?” Andre cười cười rồi đặt cốc cà phê xuống chiếc bàn ở trước mặt.

“Không không không” Trương Thác gạt tay phủ nhận: “Ý của tôi chỉ là không có sự phân biệt lớn như vậy giữa các chủng tộc.”

“Được rồi” Andre hất tay tỏ vẻ không kiên nhẫn, thực ra anh đang muốn dẫn dắt câu chuyện một chút, từ sự phân biệt giữa các chủng tộc rồi sẽ nói đến những thứ khác ví dụ như người hay là các đối tượng thí nghiệm. Nhưng mà bây giờ mọi thứ anh định nói đã bị Trương Thác phá nhiễu hết cả rồi.

Đọc truyện chữ Full