TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Rể Quyền Quý
Chương 1740

Chương 1740:

“Trương Thác, tôi và anh đều là những người hiểu chuyện, có những chuyện tôi đã nói rõ hết với anh rồi”

Trương Thác đưa tay ra mời.

Andre liếc nhìn tách cà phê ở trước mặt rồi cất giọng nói: “Chắc hẳn là anh biết rất rõ bí mật mà anh đang che giấu thể hiện điều gì, người ở dưới mười tám tầng địa ngục nhất định sẽ có năng lực thay đổi cục diện của Thế giới.”

“Kiểm soát sứ, anh nói như vậy là hơi quá rồi” Trương Thác tỏ vẻ không tin, anh ta chỉ cố tình nói như vậy mà thôi.

Andre lắc đầu và nói: “Anh còn quá nhỏ bé nên chẳng hiểu chút nào, anh không biết năng lực đó mạnh mẽ và đáng sợ như thế nào đâu. Vậy nên nếu chỉ dựa vào năng lực sau khi biến hoá của anh thì có chắc là sẽ bảo vệ được bí mật này không? Bây giờ không có nhiều người biết đến chuyện này, nếu như không phải là tôi giúp anh cất giấu thì anh tưởng anh thực sự có thể yên tâm mà trải qua hai tháng trước hay sao?”

“Anh kiểm soát sứ, anh nói như thế nghĩa là tôi còn phải cảm ơn anh sao?” Trương Thác nắm chặt tay lại.

“Không cần phải làm trò dở hơi như thế” Vẻ mặt của Andre tỏ ra rất khó chịu, anh nói: “Tôi biết anh đang nghĩ gì và muốn gì trong đầu, anh chui vọt xuống địa ngục cứu Delk ra, thực ra cũng chỉ là muốn tìm một người làm chỗ dựa. Nhưng anh thử nghĩ đi, nếu như giáo chủ biết được bí mật mà anh đang nắm giữ thì có thực sự sẽ châm chước mà bỏ qua cho anh không?

Anh cần phải biết rằng, anh với Áo Tang đều là những người thích uống trà nhưng tôi với giáo chủ lại là người thích uống cà phê”

Trương Thác nhún vai nói: “Anh Andre đó, hay là anh hãy nói chuyện này với giáo chủ rồi bảo toàn thể hội Thần Ẩn tiến hành biểu quyết. Nếu như số đông mọi người đồng ý việc tôi nói cho anh biết về chuyện ở dưới mười tám tầng địa ngục, thì tôi sẽ không có ý kiến gì nữa”

Trương Thác dám nói như vậy, lại còn không lo sợ chút nào thì chắc hẳn anh cũng nắm chắc rằng Andre sẽ không nói ra chuyện này một cách dễ dàng như thế.

Một khi Andre có thể năm giữ bí mật dưới mười tám tầng địa ngục như vậy thì xét theo góc độ của anh ta mà nói, cho dù có bảo anh ta vứt bỏ chức người kiểm soát sứ này thì anh †a cũng không do dự. Nếu đã thế tại sao anh ta phải nói chuyện này cho người khác chứ? Nếu như chuyện này thực sự được truyền ra ngoài thì cũng sẽ chẳng liên quan gì đến Andre.

Ánh mắt của Andre toát lên vẻ không kiên nhẫn và nói: “Trương Thác, không phải là anh đang cố ý chống lại tôi đấy chứ. Anh có tin không, tôi có thể ăn tươi nuốt sống anh trước khi ngài giáo chủ đến đấy!”

Trong tay Andre hình thành một lưỡi khí màu vàng kim, sự phẫn nộ cứ bập bùng trong anh.

Bây giờ chuyện đã đến nước này thì Andre cũng không định sẽ cù nhầy, dây dưa với Trương Thác nữa.

Trương Thác hừ một tiếng, anh không sợ Andre. Nếu như anh đã muốn đánh thì không biết ai sẽ chết trong tay ai đâu, anh ta nói như vậy là không được rồi!

Trương Thác vẫn tỏ vẻ kiêng dè vì anh biết sau khi trở mặt với Andre thì sẽ có hậu quả gì. Nhưng bây giờ anh cũng đang có công lao với giáo chủ, nếu mà Andre thực sự định làm căng thì Trương Thác cũng sẽ liều mạng mà chống lại để xem xem giáo chủ sẽ đối xử như thế nào với anh!

“Tên kia, tôi thừa nhận rằng anh có tài năng thiên bẩm nhưng mà tài năng thì không phải là thực lực! Thực sự đã có quá nhiều thiên tài không chịu trưởng thành dù có mạnh mẽ đến đâu thì đến cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là một đống tro cốt mà thôi. Nếu như anh muốn chết thì tôi sẽ cho anh được mãn nguyện!”

“Kiểm soát sứ Andre, anh muốn giết chết ai vậy!” Có một tiếng hét rất to từ ngoài cửa vọng vào.

Cửa phòng đã bị người ở ngoài đẩy phăng ra, lúc đầu Đường Dực có một mái tóc dài màu vàng kim vậy mà bây giờ đã biến thành đầu cua rồi, trông rất hoạt bát, lanh lợi. Trang phục mà cậu ta mặc cũng thay đổi luôn từ đầu đến cuối, cũng biến thành một bộ lễ phục trông vô cùng quý tộc.

Đăng sau Đường Dực có một người đàn ông trung niên mặc áo choàng màu trắng, vẻ mặt ông ta nhìn Đường Dực rất vui mừng.

Vừa trông thấy hai người ở ngoài cửa thì lưỡi dao sắc bén trong tay Andre lập tức biến mất. Từ trên ghế tựa, anh vội vội vàng vàng đứng dậy và chào hỏi hai người ở ngoài cửa: “Andre xin ra mắt ngài giáo chủ!”

Trương Thác và Áo Tang đã nhìn thấy hai người ở ngoài cửa nhưng vẫn ngồi nguyên tại chỗ, không nhúc nhích gì cả.

“To gan, nhìn thấy ngài giáo chủ tại sao lại không chào hỏi?”

Đi cùng với ngài giáo chủ là một cao thủ cảnh giới Ngưng Khí, nhìn thấy Trương Thác và Áo Tang không có động tĩnh gì, anh ta đã quát lên.

Đọc truyện chữ Full