TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cục Cưng Có Chiêu
Chương 529

CHƯƠNG 529: ƠN CỨU MẠNG, LẤY THÂN ĐỀN ĐÁP

“Anh Tiêu Dật, doughnut hết rồi, đầu bếp không làm cho em, anh mau đi nói với chú ấy đi”

Khi bóng dáng của Thẩm Nghê Nghê xuất hiện ở trước mắt Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan vô cùng kích động. Cô bước tới ôm chầm lấy Thẩm Nghê Nghê, giọng nói run rẩy nói: “Cái con bé chết tiệt này, con chạy đi đâu rồi hả? Con có biết mẹ và Tranh Tranh đều lo lắng cho con chết rồi không?”

“Mẹ?

Thẩm Nghê Nghê có hơi bất ngờ, có điều lại rất là vui mừng.

“Mẹ, con sao lại tìm được tới đây rồi? Mẹ thật giỏi! Có phải là anh Tiêu Dật gọi điện cho mẹ rồi không? Nhưng con gọi điện cho mẹ, mẹ đều luôn đang bận, mẹ rốt cuộc đang gọi điện với ai thế? Là ba sao?

Ba đâu phải là của một mình mẹ, mẹ làm gì mà cứ bá chiếm lấy ba vậy? Ba trở về rồi sao?”

Một chuỗi vấn đề mà Thẩm Nghê Nghê hỏi Thẩm Hạ Lan thì có hơi chút chát.

Diệp Ân Tuấn, anh có biết, tình nhân nhỏ của anh cũng đang đợi anh trở về không.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan rất thương cảm, lại thấp giọng nói: “Điện thoại của mẹ gọi không được thì con cứ ở lì ở nhà người ta không trở về sao? Còn ăn bánh doughnut? Con thật sự là không tim không phổi đó”

Tiêu Dật nghe thấy Thẩm Hạ Lan là mẹ của Thẩm Nghê Nghê, không khỏi buông lỏng cảnh giác.

“Thì ra là mẹ của Nghê Nghệ, dì, có muốn vào nhà uống chút trà không? Cháu vừa rồi còn báo cảnh sát tới, Nghê Nghê nói có người giam giữ em ấy”

Nghe thấy Tiêu Dật nói như vậy, Thẩm Hạ Lan hơi sững người, lại nhìn cảnh sát bên cạnh, cười nói: “Trẻ con quá mẫn cảm, hiểu lầm rồi, để các anh uổng công chạy tới một chuyến, thật sự là xin lỗi, trở về tôi kêu Ân Tuấn tặng chút trà tới cục cảnh sát; mời các anh uống trà”

Thẩm Hạ Lan vừa nói như vậy, cảnh sát tự nhiên biết chuyện của nhà họ Diệp không cần bọn họ nhúng tay rồi.

Gia đình hào môn như vậy, thật sự có chuyện gì cần bên phía cảnh sát tới xử lý, bọn họ cũng có chút khó xử, không chừng sẽ đắc tội với ai khác, mà đắc tội với ai cũng không tốt, nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, bọn họ tự nhiên vui lòng rời khỏi.

“Thì ra là như thế, bà Diệp, không sao thì tốt. Vậy chúng tôi đi trước.”

Cảnh sát nói xong thì rời khỏi.

Tiêu Dật hơi nhíu mày, rõ ràng đối với kết quả như này có hơi không hài lòng lắm.

“Dì, dì đây là làm cái gì? Dì cũng không nhìn thấy bộ dạng Nghê Nghê ngất ở bên cạnh thùng rác, em ấy là thật sự bị người ta bắt cóc”

Nghe thấy con gái bảo bối ngất ở bên cạnh thùng rác, trong lòng Thẩm Hạ Lan cũng không biết có mùi vị gì, nhưng có vài chuyện cô không thể nói với Tiêu Dật. “Cảm ơn cháu, Tiêu Dật, cảm ơn cháu đã cứu Nghê Nghê. Người lớn của nhà cháu có nhà không? Dì vào chào hỏi với bọn họ, chuyện hôm nay, trở vê dì sẽ bảo ba của con bé đích thân tới cửa cảm ơn”

“Ba mẹ cháu đều không có ở nhà, trong nhà chỉ có một mình cháu”

Tiêu Dật ăn nói điềm nhiên, nhưng Thẩm Hạ Lan hình như lại nghe ra một chút cô đơn.

“Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

“7 tuổi”

Tiêu Dật khế mỉm cười, rất lịch sự, lại khiến người ta cảm thấy có chút đau lòng.

“Vậy dì dẫn Nghê Nghê rời khỏi trước, hay là cháu tới chỗ dì chơi?”

Thẩm Hạ Lan biết tình trạng của mình hiện nay không thích hợp chăm thêm một đứa trẻ, nhưng thấy dáng vẻ gượng kiên cường của Tiêu Dật, cô không khỏi nghĩ tới Thẩm Minh Triết.

Hai đứa trẻ này sao lại giống nhau thết Mà cô trước kia cũng là người mẹ không màng tới Thẩm Minh Triết.

Tiêu Dật lại cười nói: “Không cần đâu, dì, cháu buổi chiều còn có tiết học piano, không tới nhà dì được rồi”

“Anh Tiêu Dật, anh theo chúng em trở về đi, trong nhà của em còn có hai anh trai, em giới thiệu cho anh làm quen, hai anh ấy rất tốt”

Thẩm Nghê Nghê rất thích Tiêu Dật, vội vàng nắm lấy tay của Tiêu Dật.

Thẩm Hạ Lan cười càng thêm dịu dàng.

“Hôm khác đi, hôm nay anh thật sự không có thời gian, cô giáo lát nữa sẽ tới rồi?

Nghe thấy Tiêu Dật nói như vậy, Thẩm Hạ Lan biết, đứa trẻ này rất có chừng mực, giống như Thẩm Minh Triết.

“Vậy được, nếu như có gì cần, bất cứ lúc nào có thể gọi điện cho dì. Đây là số điện thoại của dì”

Thẩm Hạ Lan đưa số điện thoại của mình cho.

Tiêu Dật.

Tống Dật Hiên thấy Thẩm Hạ Lan có thể nói chuyện vui vẻ với một đứa trẻ như thế, không khỏi nói: “Hạ Lan, cô đối với trẻ con thật sự là tốt. Cậu bé này đã cứu Nghê Nghệ, nói đi, cháu muốn gì? Thứ bay trên trời, thứ bơi dưới nước, chỉ cần cháu nói ra, chú có thể làm cho cháu. Như thế nào?”

Tiêu Dật nhìn Tống Dật Hiên, sắc mặt có hơi thu liễm lại, giọng điệu rất nhạt, nhưng lại thấp giọng nói: “Không cần đâu, cảm ơn, nhà chúng cháu không thiếu tiền”

Lời nói này khiến Tống Dật Hiên có hơi sững ra.

Anh ta hình như bị một đứa trẻ khinh rồi.

Lần trước là Thẩm Minh Triết, lần này là thằng nhóc thối này, lẽ nào Tống Dật Hiên anh ta nhìn trông dễ bắt nạt như vậy sao?

“Không phải, ý gì hả? Giàu với chú sao? Chú nói cho cháu biết, tiểu gia chú là Tống Dật Hiên của Hải Thành, cháu nhớ kỹ lấy. Người có thể khiến Tống Dật Hiên chú nói ra lời như này không nhiều”

“Cảm ơn ạ, cháu không cần”

Tiêu Dật nói xong, xoay người nở nụ cười với Thẩm Nghê Nghệ, nói: “Trở về bình an nhé, có chuyện thì gọi điện cho anh, số điện thoại của anh em biết rồi đó”

“Dạ dạ, anh Tiêu Dật, em sẽ nhớ anh”

Thẩm Nghê Nghê rất ngoan ngoãn nói, hơn nữa rất không lỡ mà ôm chầm lấy Tiêu Dật.

Tiêu Dật khẽ ôm lưng của cô bé, cười rồi nói: “Anh cũng sẽ nhớ em. Biết địa chỉ của nhà anh rồi, em có thể thường xuyên đến tìm anh chơi”

“Thật sao?”

“Đương nhiên”

“Vậy nói rồi nha, đầu bếp của nhà anh phải chuẩn bị bánh doughnut cho em”

Thẩm Nghê Nghê vẻ mặt tham ăn nói.

“Được”

Tiêu Dật mỉm cười cưng chiều.

Thẩm Hạ Lan thấy hai đứa trẻ này, thật sự rất không muốn làm phiền bọn chúng, nhưng cô lại lo lắng Diệp Tranh một mình ở nhà lo lắng, không khỏi mở miệng.

“Nghê Nghê, chúng ta phải về nhà rồi. Tranh Tranh đợi sẽ sốt ruột”

Thẩm Nghê Nghê lúc này mới buông Tiêu Dật ra, tháo chiếc kẹp tóc trên đầu mình xuống, đưa cho Tiêu Dật.

“Anh Tiêu Dật, đây là chiếc kẹp tóc mà em thích nhất, tặng cho anh, cảm ơn anh hôm nay đã cứu em.

Anh trai em nói, ơn cứu mạng xem như nước gì báo.

đáp. Aiya em cũng không nhỡ rõ, có điều còn có một câu gì ấy? Ơn cứu mạng có thể lấy cái gì báo đáp ấy?”

Thẩm Nghê Nghê mặt mày rối rằm gãi gáy của mình, dáng vẻ rất đau trứng trực tiếp chọc cười Tiêu Dật.

Tiêu Dật cười nói: “Ơn cứu mạng xem như nước suối dâng mà báo đáp, còn có một câu là ơn cứu mạng có thể lấy thân đền đáp”

“Đúng đúng đúng! Lấy thân đền đáp! Em lấy thân đền đáp với anh!”

Lời này của Thẩm Nghê Nghê vừa dứt, Tiêu Dật bỗng có hơi đỏ mặt rồi, mà khóe môi của Thẩm Hạ Lan có hơi giật.

“Thẩm Nghê Nghệ, con tốt nhất trở về học lại tiếng nước T đi ăn nói linh tỉnh”

“Con đâu có nói linh tỉnh chứ? Con chính là muốn lấy thân đền đáp với anh Tiêu Dật!”

Thẩm Nghê Nghê nói rất đanh thép, khiến cho Tiêu Dật rất là xấu hổ.

“Dì, Nghê Nghê còn nhỏ, không biết có ý nghĩa gì”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy Tiêu Dật trước mắt quả thật chính là phiên bản khác của Thẩm Minh Triết.

Cô có một cậu con trai trưởng thành như vậy cũng thôi đi, bây giờ lại tới một cậu con rể như này, nghĩ thôi cũng có hơi không chịu nổi rồi.

“Vậy dì đi trước”

Thẩm Hạ Lan quyết định mau chóng dẫn Thẩm Nghê Nghê đi, nếu không lát nữa con bé này còn không biết sẽ nói ra lời nói kinh người gì nữa.

Thẩm Nghê Nghê lại giấy khỏi tay cô, giơ bàn tay nhỏ ra nói với Tiêu Dật: “Có qua có lại mới toại lòng nhau. Em cũng đã đem chiếc kẹp tóc em thích nhất cho anh rồi, anh có phải cũng nên cho em thứ mà anh thích nhất không?”

Tiêu Dật hơi sững ra.

Thẩm Hạ Lan bỗng có hơi nghẹn lời rồi.

Con bé này hôm nay sao lại văn thơ rồi.

“Thẩm Nghê Nghệ, con đủ rồi đó! Đâu có ai đòi đồ của ân nhân cứu mạng chứ?”

“Đây không phải là đòi đồ, đây là quà trao đổi.

Con cũng đã đem chiếc kẹp tóc cho anh ấy rồi, anh ấy tự nhiên nên cho con thứ gì chứ”

Thẩm Nghê Nghê nói rất đường hoàng.

Thẩm Hạ Lan thật sự muốn trực tiếp đánh ngất con bé này rồi mang đi.

Tiêu Dật lại vào lúc này từ trên cổ tháo xuống một miếng ngọc đưa cho Thẩm Nghê Nghê.

“Đây là miếng ngọc khi anh vừa chào đời, ba anh cầu cho anh. Anh đeo nó 7 năm rồi, cũng không biết có tính là đồ thích nhất không, nhưng tuyệt đối là thứ anh để tâm nhất. Bây giờ tặng cho em”

“Cái này không được, cái này quá quý giá rồi”

Thẩm Hạ Lan liếc mắt thì nhìn ra chất lượng của miếng ngọc này không thể dùng tiền bạc để đo lường, không thể không ngăn cản, nhưng ai biết Thẩm Nghê Nghê lại túm lấy, rấ ẻ này em thích. Anh yên tâm đi, em sẽ giữ gìn nó. Anh cũng phải giữ gìn chiếc kẹp tóc của em đó”

“Được!”

Tiêu Dật vẫn cười rất dịu dàng.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy Thẩm Nghê Nghê thật sự là ông trời chiếu cố, đi đến đâu cũng có người chiều cô bé. Tiêu Dật này vừa nhìn là biết không phải đứa trẻ của nhà bình thường, hiện nay đem thứ quý giá như này cho Thẩm Nghệ Ngh, cô ít nhiều có hơi bất an.

Con bé này thích thứ gì đều là cả thèm chóng chán, ngộ nhỡ đem thứ quý giá mà người ta cho làm mất rồi, cô cũng không biết sau này làm sao đền cho.

người ta.

Miếng ngọc này chính là có giá trị liên thành.

“Nghê Nghê. Không được.”

Thẩm Hạ Lan vẫn muốn ngăn cản, nhưng Thẩm Nghê Nghê lại trực tiếp đeo sợi dây mặt ngọc vào cổ.

“Không mà, đây là đồ anh Tiêu Dật cho con, con rất thích”

Dáng vẻ này của Thẩm Nghê Nghê khiến Tiêu Dật rất là vui.

Tống Dật Hiên thấy Thẩm Hạ Lan rối rắm như vậy, không khỏi nói: “Aiya, một miếng ngọc thôi mà, Nghê Nghê thích là được rồi, cùng lắm về sau đền thăng bé một miếng khác”

Thẩm Hạ Lan lườm anh ta, nói: “Đền? Anh nhìn kỹ miếng ngọc này đi”

Tống Dật Hiên lúc này nhìn kỹ lại, sắc mặt không khỏi có hơi ngưng trọng.

“Nhóc à, ba cháu là ai?”

Tiêu Dật lại nhàn nhạt nói: “Một thương nhân mà thôi, không đáng nhắc tới”

Nói xong, cậu bé xoa đầu của Thẩm Nghê Nghê, khẽ mỉm cười: “Nghê Nghê, nhớ kỹ, đây là tín vật giữa chúng ta”

“Ừm! Được!”

Thẩm Nghê Nghê trả lời rất dứt khoát, chỉ có điều nếu sau này, khi Tiêu Dật lần nữa cầm chiếc kẹp tóc mà cô bé thích nhất đến tìm cô bé, Thẩm Nghê Nghê đã hoàn toàn quên mất chuyện này rồi. Những chuyện này đều là sau này.

Thấy bảo bối Thẩm Nghê Nghê đã đeo sợi dây.

mặt ngọc lên trên cổ, Thẩm Hạ Lan thật sự nghẹn lời.

Có điều thấy Tiêu Dật cũng không có ý muốn đòi lại, cô định trở về nhân lúc Thẩm Nghê Nghê không chú ý cầm ra, sau đó trả lại cho Tiêu Dật.

“Vậy như này rồi thì chúng dì đi trước”

“Dì đi thong thả”

Tiêu Dật lịch sự khẽ mỉm cười, cho người ta một loại cảm giác tươi mới như gió xuân.

Thẩm Hạ Lan mỉm cười với cậu bé, lúc này mới dẫn Thẩm Nghê Nghê rời khỏi.

Tống Dật Hiên sau khi lên xe, thấp giọng nói: “Thắng nhóc thối này không đơn giản, miếng ngọc này tôi từng thấy trong buổi đấu giá, nghe nói được một người thần bí đấu giá rồi, lúc đó ông cụ của nhà tôi là rất muốn có miếng ngọc này, nói là đối với thân thể có chỗ tốt gì đó. Tôi thì hoang mang, một miếng ngọc mà thôi, đối với thân thể có thể có chỗ tốt gì chứ?”

Thẩm Hạ Lan nghe anh ta nói như vậy, càng thêm kiên định với suy nghĩ phải đem miếng ngọc này trả cho Tiêu Dật.

Đột nhiên, đằng sau có chiếc xe đuổi theo, tốc độ kinh người đó khiến sắc mặt của Tống Dật Hiên đột nhiên thay đổi.

Đọc truyện chữ Full