CHƯƠNG 530: HAI NGƯỜI RỐT CUỘC ĐÃ TRẢI QUA CHUYỆN GÌ
“Hai người ngồi cho vững.”
Tống Dật Hiên nói xong thì tăng tốc độ.
“Sao thế?”
Thẩm Nghê Nghê có chút mê mang, khi muốn nhìn đằng sau thì bị Thẩm Hạ Lan che mắt lại.
“Đừng nhìn.”
“Tại sao?”
Thẩm Nghê Nghê ngược lại cũng không có cố chấp đi nhìn, rất là ngoan ngoãn ngồi ở trong lòng Thẩm Hạ Lan, để mặc Thẩm Hạ Lan che mắt của mình, đơn thuần hỏi.
Thẩm Hạ Lan không biết nên giải thích như nào, chỉ nói: “Sợ con lưu luyến anh Tiêu Dật.”
“Đúng vậy, con thật sự không lỡ xa anh ấy. Mẹ, con nói với mẹ nha, anh Tiêu Dật thật sự rất không tồi.”
Vừa nói tới Tiêu Dật, giữa mi tâm của Thẩm Nghê Nghê đều là nụ cười.
Chiếc xe đằng sau càng lúc càng gần, kỹ thuật lái xe so với Tống Dật Diện một chút cũng không kém.
Sắc mặt của Tống Dật Hiên và Thẩm Hạ Lan đều có chút khó coi, có điều Thẩm Hạ Lan vẫn nói chuyện tiếp với Thẩm Nghê Nghê: “Tiêu Dật tốt hơn hai anh trai của con sao?”
“Không giống nhau, anh trai là anh trai, anh Tiêu Dật là anh Tiêu Dật.”
Thẩm Nghê Nghê không thể giải thích, chỉ có thể không ngừng nhấn mạnh như vậy.
Tống Dật Hiên trêu đùa: “Nhỏ như vậy thì có người thích rồi.”
“Có người thích thì sao? Đúng, con thích anh Tiêu Dật! Sau này lớn lên rồi con muốn gả cho anh Tiêu Dật làm cô dâu.”
Lời nói vô tư của Thẩm Nghê Nghê khiến Thẩm Hạ Lan có hơi buồn bực, lại cũng không màng nói cái khác, bởi vì chiếc xe đằng sau đã đuổi kịp rồi.
“Tống Dật Hiên, anh…”
“Tôi biết, hai người thắt dây an toàn cho chắc.”
Sắc mặt của Tống Dật Hiên cũng có hơi khó coi rồi.
Có thể ở trên tay của anh mà đuổi kịp đến mức độ này, thật sự là rất không dễ, ngoài Diệp Ân Tuấn năm đó ra, hình như thật sự không có ai có thể so kỹ thuật lái xe với anh ta được.
“Cô đừng có nói, tài xế đằng sau tôi thật sự giống như từng gặp, có phong thái của Diệp Ân Tuấn năm đó.”
Lời của Tống Dật Hiên Thẩm Hạ Lan không có tiếp, nhưng mắt đã tối đi vài phần.
Vào lúc này, chiếc xe đằng sau đột nhiên đuổi tới, ‘rầm’ một tiếng đâm vào xe của Tống Dật Hiên.
Thân xe rung lắc kịch liệt, Tống Dật Hiên vội đánh vô lăng, mới ổn định được chiếc xe, nhưng lượt đâm tiếp theo lại tới rồi.
“Mẹ, làm sao thế? Động đất rồi sao?”
Thẩm Nghê Nghê có hơi sợ hãi, ôm chặt lấy cánh tay của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan bảo vệ Thẩm Nghê Nghê, thần sắc vô cùng ngưng trọng.
“Tống Dật Hiên, có thể nhìn rõ đối phương là ai không?”
“Nhìn không rõ, đối phương là một cao thủ lái xe.”
Tống Dật Hiên rất ít khi chịu thiệt trong chuyện như này, bây giờ thấy đối phương không cho anh ta mặt mũi, càng khiến anh ta ở trước mặt Thẩm Hạ Lan mất mặt, tính khí của Tống Dật Hiên nổi lên.
“Tôi đi xem thử đây rốt cuộc là ai. Chẳng lẽ là Diệp Nam Phương sao?”
Tống Dật Hiên tức phì phò thay đổi hướng của chiếc xe, không lùi còn tiến, trực tiếp đâm vào chiếc xe của đối phương.
Đối phương dường như phát giác ý đồ của Tống Dật Hiên, nhanh chóng lùi lại, Tống Dật Hiên cũng lùi lại theo.
Khi chiếc xe lần nữa va chạm vào nhau, cửa sổ của đối phương hạ xuống, một khẩu súng giảm thanh trực tiếp nhắm chuẩn vào Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan lại vào khoảnh khắc này hoàn toàn đơ ra.
“Dương Tân?”
Cô thế nào cũng không ngờ, người lái xe đâm mình, thậm chí cầm súng nhắm vào cô sẽ là Dương Tân!
Dương Tân trên đường đi tìm Diệp Ân Tuấn thì mất tích rồi, đến nay không có tin tức, không ngờ sẽ xuất hiện ở đây, không chỉ xuất hiện rồi, còn mang dáng vẻ muốn ép cô vào chỗ chết, chuyện này rốt cuộc là sao?
“Tống Dật Hiên, đừng làm anh ta bị thương.”
Lời của Thẩm Hạ Lan vừa dứt, đạn của đối phương đã bắn ra.
“Mẹ!”
Thẩm Nghê Nghê đột nhiên thẳng người lên.
“Cẩn thận!”
Thẩm Hạ Lan muốn đè người của Thẩm Nghê Nghê đã không được nữa rồi, trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Hạ Lan trực tiếp vòng người qua, bảo vệ Thẩm Hạ Lan ở trong lòng.
“Bụp” một tiếng, đan xuyên qua vai của Thẩm Hạ Lan, đau đớn khiến cả người của cô run lên, dịch thể ấm nóng thấm ướt áo, nhanh chóng nhuốm đỏ lưng của cô.
Mắt của Tống Dật Hiên đều đỏ ngầu rồi.
“Mẹ nó, dám đối với cô như vậy, thật sự là tìm chết! Tôi ngược lại muốn xem thử đối phương là ai!”
Vừa rồi anh ta chỉ mải lái xe, không kịp nhìn mặt của đối phương, chỉ là nghe Thẩm Hạ Lan nói đừng làm anh ta bị thương, anh ta lưỡng lự như thế thì khiến Thẩm Hạ Lan bị thương rồi.
Tống Dật Hiên cảm thấy mình quá vô dụng rồi.
Vai của Thẩm Hạ Lan vô cùng đau đớn, lại vội nói: “Đừng làm anh ta bị thương. Anh ta là Dương Tân, là người của tôi, cũng là thủ hạ mà trước đó tôi cử đi tìm kiếm Diệp Ân Tuấn. Chỉ là tôi không biết anh ta tại sao bây giờ muốn tới giết tôi. Tống Dật Hiên, nếu có thể, ép anh ta dừng lại, tôi có chuyện muốn hỏi anh ta. Có lẽ có thể từ chỗ anh ta biết được tung tích của Diệp Ân Tuấn.”
Không dễ gì có được tin tức của Dương Tân, Thẩm Hạ Lan như thế nào cũng không muốn mất đi cơ hội này. Dù sai ai cũng không biết Dương Tân và Diệp Ân Tuấn rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, tại sao bọn họ lại mất liên lạc?
Bây giờ Dương Tân xuất hiện rồi, lại mang dáng vẻ không đội trời chung với cô, chuyện này rốt cuộc là tại sao?
Tống Dật Hiên tuy vô cùng tức giận Dương Tân làm Thẩm Hạ Lan bị thương, có điều vẫn đè nén lửa giận lại, lạnh lùng nói: “Thằng này tốt nhất là có thể nói ra chút gì đó, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta.”
Nói xong, xe của anh ta thay đổi phương hướng, mục đích chính ở ép đối phương dừng lại.
Sau khi Dương Tân bắn trúng Thẩm Hạ Lan, muốn tiếp tục phát súng thứ hai, lại không ngờ Tống Dật Hiên thay đổi sách lược, khiến anh ta không thể không buông súng xuống, toàn lực bắt đầu đột phá vòng vây.
Hai chiếc xe ở trên con đường của khu biệt thự không có bao nhiêu qua lại mà gè sát nhau.
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói với Nghê Nghê: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, Nghê Nghê đều đừng lên tiếng, nằm bò trên ghế xe có được không?”
“Tại sao?”
Thẩm Nghê Nghê bởi vì bị che hai mắt, không có nhìn thấy vết thương trên vai của Thẩm Hạ Lan, càng không có nhìn thấy máu tươi của cô, và sắc mặt trắng nhợt như khói đó của cô.
Thẩm Hạ Lan chỉ có thể an ủi nói: “Chúng ta đang chơi trò chơi với người khác, Nghê Nghê nếu như ngồi dậy, chúng ta sẽ thua. Nghê Nghê muốn nhìn thấy chúng ta thua sao?”
“Không muốn!”
Thẩm Nghê Nghê tưởng thật sự đang chơi trò chơi, vội vàng nằm bò ở trên ghế không có nhúc nhích, rất là nghe lời.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng lấy ra hộp y tế, dùng cồn đổ lên vết thương. Đau rát dữ dội khiến cô cắn chặt môi dưới, không lâu sau thì rỉ ra máu tươi, cô lại cố nhẫn nhịn.
Sau khi sát trùng xong, cô cầm bông băng quấn đơn giản lại.
Tống Dật Hiên từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy thủ pháp quen thuộc của Thẩm Hạ Lan, ít nhiều có hơi đau lòng.
“Xin lỗi, để cô bị thương rồi.”
“Không có liên quan tới anh.”
Giọng của hai người rất nhỏ, tận khả năng không muốn để Thẩm Nghê Nghê nghe thấy.
Tống Dật Hiên cắn răng, đột nhiên đánh tay, trực tiếp ép xe của Dương Tân dừng ở bên đường.
“Xuống xe!”
Sắc mặt của Tống Dật Hiên rất không tốt, thậm chí lúc muốn xuống xe lôi Dương Tân ra đánh cho một trận, Dương Tân đột nhiên tăng tốc, chiếc xe lao thẳng về phía chiếc xe của bọn họ, nhìn dáng vẻ hình như muốn đồng quy vô tận.
Quyết tuyệt như này đã dọa sợ Tống Dật Hiên.
Anh vội đánh vô lăng, lập tức lùi ra khỏi phạm vi công kích của Dương Tân, cùng lúc này, Dương Tân lái xe trực tiếp lao đi, dừng cũng không dừng biến mất ở trong tầm mắt của bọn họ.
“Đuổi theo không?”
Tống Dật Hiên hỏi một câu, lại không có nhận được câu trả lời của Thẩm Hạ Lan, anh nhìn ra sau, Thẩm Hạ Lan đã ngất đi rồi.
Thẩm Hạ Lan vừa rồi còn đang nói chuyện với anh ta sao lại ngất đi rồi?
Trái tim của Tống Dật Hiên loạn rồi.
“Hạ Lan, Hạ Lan cô như thế nào rồi?”
Anh vội lay Thẩm Hạ Lan, mới phát hiện cơ thể của Thẩm Hạ Lan vô cùng nóng.
Cô vậy mà phát sốt rồi!
Người phụ nữ này bị sốt rồi cũng không biết nói với anh ta một tiếng sao?
Thẩm Nghê nghê nghe thấy tiếng Tống Dật Hiên gọi Thẩm Hạ Lan, vội mở mắt ra, lại phát hiện Thẩm Hạ Lan đã hôn mê, vội bật khóc.
“Mẹ, mẹ làm sao thế? Không phải là nói chơi trò chơi sao? Mẹ sao lại ngủ rồi? Mẹ mau tỉnh lại đi!”
Thẩm Hạ Lan khóc đến không thở được, khóc tới mức Tống Dật Hiên ít nhiều có hơi tâm phiền ý loạn, lại không thể nổi giận, dù sao là con gái của Thẩm Hạ Lan.
“Nghê Nghê, đừng khóc, mẹ chỉ là quá mệt thôi, chúng ta đưa mẹ trở về nghỉ ngơi có được không?”
“Thật sao?”
Thẩm Nghê Nghê nửa tin nửa ngờ.
Tống Dật Hiên chỉ đành gật đầu nhưng lòng lại nóng như lửa đốt.
Anh ta gọi điện cho Bạch Tử Đồng, nói ra chuyện của Thẩm Hạ Lan, sau đó nhanh chóng chở Thẩm Nghê Nghê và Thẩm Hạ Lan về đại viện quân khu.
Bạch Tử Đồng lập tức đem Thẩm Hạ Lan về nhà.
Thẩm Nghê Nghê có hơi khẩn trương và lo lắng, Diệp Tranh nhanh chóng chạy ra.
“Mẹ làm sao thế?”
“Anh Diệp Tranh!”
Thẩm Nghê Nghê cuối cùng nhìn thấy điểm tựa, vội lao tới, khóc nức nói: “An Diệp Tranh, mẹ vừa rồi còn đang chơi trò chơi với chúng em, nhưng đột nhiên thì ngủ rồi. Anh nói mẹ có phải là bị bệnh rồi không?”
“Có lẽ mẹ là quá mệt rồi. Nghê Nghê ngoan, anh dẫn em về phòng nghỉ ngơi có được không? Để dì Bạch khám cho mẹ, để mẹ nghỉ ngơi một lát, đợi mẹ tỉnh lại chúng ta lại tới tìm mẹ có được không?”
Diệp Tranh cũng rất lo lắng cho Thẩm Hạ Lan, nhưng bây giờ Thẩm Nghê Nghê cần người chăm sóc, mà bây giờ người có thể chăm sóc Thẩm Nghê nghê cũng chỉ có cậu bé.
Thấy Diệp Tranh hiểu chuyện như vậy, Bạch Tử Đồng an ủi nói: “Diệp Tranh, cháu dẫn Nghê Nghê đi nghỉ ngơi trước, ở đây giao cho dì, cháu yên tâm đi, dì nhất định để mẹ cháu khỏe mạnh gặp mặt các cháu.”
“Nhờ vào dì rồi.”
Đáy mắt của Diệp Tranh vụt qua một tia lo lắng, giọng nói cũng mang theo một tia run rẩy.
Bạch Tử Đồng vỗ vai của cậu bé, sau đó cùng Tống Dật Hiên nhấc Thẩm Hạ Lan đi vào trong phòng.
“Như thế nào nháo thành như này? tôi tưởng anh và cô ấy cùng ra ngoài, cô ấy sẽ rất an toàn mới phải, dù sao anh cũng là cao thủ không phải sao?”
Bạch Tử Đồng không có ý trách móc Tống Dật Hiên, chỉ là muốn biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đối với Tống Dật Hiên mà nói, anh ta vô cùng tự trách và hổ thẹn.
Thẩm Hạ Lan là bị người ta bắn trúng ở nagy trước mặt anh ta.
“Mẹ nó! Người đó Hạ Lan không cho tôi đụng vào, nếu không cũng không thể xảy ra chuyện như này.”
Tống Dật Hiên tức tối trực tiếp văng lời thô tục.
“Người đó? Là ai? Hai người rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?”
Người có thể khiến Thẩm Hạ Lan thà bị bắn cũng không thể động vào, lẽ nào là Diệp Ân Tuấn?
Tống Dật Hiên từ trong mắt của Bạch Tử Đồng nhìn ra cô ta đang nghĩ cái gì, có điều lại thấp giọng nói: “Không phải là Diệp Ân Tuấn. Có điều cũng thật sự có chút bất ngờ. Người đó vậy mà là thủ hạ Dương Tân mà Thẩm Hạ Lan tin tưởng nhất! Nghe nói trước đó là vì tìm Diệp Ân Tuấn mà rời đi, cũng mất liên lạc giống như Diệp Ân Tuấn. Không ngờ hôm nay xuất hiện vậy mà nổ súng với Thẩm Hạ Lan rồi, dáng vẻ muốn ép Hạ Lan vào chỗ chết.”
“Dương Tân sao? Anh ta sao lại động thủ với Thẩm Hạ Lan chứ? Có nhìn thấy Diệp Ân Tuấn không?”
Lời của Bạch Tử Đồng khiến Tống Dật Hiên có hơi buồn bực.
“Nếu Diệp Ân Tuấn ở đó, sẽ để vợ anh t bị thương sao? Dương Tân đó giống như bị điên, mắt đều không chớp.”
Lời của Tống Dật Hiên trực tiếp khiến Bạch Tử Đồng sững ra.
“Mắt cũng không chớp là ý gì?”