TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 578: Chửi người không cần từ ngữ thô tục

Bùi Dao Tỉnh vừa nghe, nụ cười chợt tất, như chợt nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt ngượng ngùng liền nói: “Ôi trời! Ngại quá, quản lý Lam, tôi quên mắt cô là mẹ đơn thân, người tôi quen biết kia rất có tiền, nếu tôi mai mối, chắc sẽ bị bọn họ mắng.”

Lam Hân vẫn mỉm cười nhìn Bùi Dao Tinh, một thân tây trang trắng, khiến cô tràn đầy phong thái đàn chị.

Lục Hạo Thành phẫn nộ định lên tiếng, lại bị ánh mắt Lam Hân ngăn lại, đây là chuyện của cô, tự cô có thể giải quyết.

Cố Tích Hồng cùng Lâm Mộng Nghi, Mộc Tử Hoành, Âu Cảnh Nghiêu, sắc mặt cũng khó coi.

Lam Hân nhìn Bùi Dao Tinh cười đến tự tin, đây là cao thủ, mắng chửi người không cần từ ngữ thô tục.

Mà đáy lòng Cố An An lại thoải mái một ít.

Không hồ là cô giáo của mình, hiện tại Lam Hân thể phản bác nữa phải không?

Dù sao, chỉ cần nhìn Lam Hân khó xử, trong lòng cô ta vô cùng thoải mái.

Tần Ninh Trăn cũng lạnh lùng cười, đang muốn mở miệng, lại nghe tới giọng nói lạnh lẽo của Lam Hân.

“Cô Bùi, tôi đúng là mẹ đơn thân, cũng không nói với cô, đồng ý gặp mặt người cô giới thiệu, không nghĩ cô Bùi lạ hiểu ý người khác như vậy. Nhưng mà tôi cũng nghe nói, cô Bùi là kẻ thứ ba chen chân vào, cô quả nhiên là lợi hại, cô lợi hại như vậy, người quen nhà cô sao dám mắng chửi chứ? Cô Bùi rất khiêm tốn, chúng tôi đều là lớp đi sau, chắc hẳn phải noi gương mà học.” Rắc muối vào miệng vết thương của cô, nghĩ rằng cô sẽ không phản kích sao?

Bà ta muốn trở thành người cao quý, trước tiên quá khứ cũng phải tốt đẹp đã.

Khi cô nói ra những lời này, những người khác cảm thấy không chê vào đâu được, một người làm trái với đạo đức như bà ta, có tư cách gì nói cô là mẹ đơn thân.

Ánh mắt tràn đầy tự tin của Bùi Dao Tinh lập tức âm trầm, giỏi cho một con nhãi nhanh mồm nhanh miệng.

“Lam Hân, nói chuyện chú ý một chút.” Chưa từng có người dám ở trước mặt mọi người dám nói bà ta như vậy.

Làm kẻ thứ ba, đây là đau khổ cả đời bà ta.

Vẻ mặt ôn hòa của Lâm Hân cũng dần lạnh hơn: “Cô Bùi nói chuyện cũng chú ý một chút, dù sao cũng là người đi trước, thái độ là gương tốt cho thế hệ sau, nên để người ta tôn trọng,” Giờ phút này Lam Hân tựa như thay đổi thành một người khác, khí thế mạnh mẹ, địch tới ta đánh, tiêu sái mà mê người, làm cho người ta tin phục.

Lục Hạo Thành chưa từng gặp qua Lam Hân như vậy, giờ phút này cô chính là cô, không bị chuyện gì ảnh hưởng, dũng cảm là chính mình.

Mộc Tử Hoành phấn khích tới mức muốn nhảy lên cổ động cho Lam Hân.



Âu Cảnh Nghiêu cũng lẳng lặng nhìn cô.

Có Tích Hồng cùng Lâm Mộng Nghi nhìn nhau, đáy mắt xẹt qua cảm xúc tự hào không cần nói cũng biết.

Con gái của họ, dùng năng lực xuất sắc của mình để giành được sự tôn trọng.

Bùi Dao Tinh lạnh lùng cười, “Được được, nói cho cùng, Lam Hân, đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt.”

Nói xong, bà ta liền đi vào khách sạn.

Cố An An nhìn Cố Tích Hồng nói: “Cha, mẹ, con đi ăn cùng cô Bùi trước.”

Nói xong, liền đuổi theo.

Mà Lục Dật Kha hướng tới Cố Tích Hồng gật đầu, cùng Tần Ninh Trăn vào trong Tần Ninh Trăn không muốn nói chuyện, mà Lục Dật Kha là không có mặt mũi nói chuyện.

Dù sao, quan hệ giữa hai nhà, việc hôm nay ông ta làm, không thể nghỉ ngờ là đánh vào mặt nhà họ Có.

Quen biết nhiều năm như vậy, cũng chỉ như người xa lạ.

Lục Hạo Thành cười nói: “Lam Lam, chúng ta đi.”

Lam Hân gật đầu, “Đi thôi! Em đói lắm rồi.”

Cô thật sự đói bụng, buồi sáng ăn ít, lại đông chạy tây chạy, rất nhanh đã đói.

Mộc Tử Hoành kích động nói: “Lam Lam, vừa TỒi thật sự quá tuyệt vời, ở trong giới thiết kế các cô, hẳn là không có ai dám nói chuyện như vậy với Bùi Dao Tỉnh.”

Lam Hân liếc mắt nhìn anh một cái, cười nói: “Cho dù bà ta là hoàng hậu, cũng không có tư cách sỉ nhục người khác, tôi không phải loại người bị người khác công kích mà không phản kích lại. Cha mẹ sinh ra tôi không dễ dàng, vì sao phải vô duyên vô cớ để người ta sỉ nhục.”

Bùi Dao Tình rõ ràng muốn sỉ nhục cô.Hơn nữa bà ta còn hận bác như vậy, sao có thể chân thành giới thiệu bạn trai cho cô chứ, ngay từ đầu bà ta đã có mục đích sỉ nhục cô Tôi.

Mộc Tử Hoành nhìn lúm đồng tiền như hoa, Lam Lam nhìn có vẻ yếu đuối mỏng mạnh, thật ra rất kiên cường.

Lục Hạo Thành cũng nhìn Lam Hân, trên mặt tươi cười chợt lóe rồi biền mát, thu liễm cực nhanh.

Lâm Mộng Nghi tiến lên từng bước, cùng Lam Hân kiên sóng vai, nói: “Lam Lam, lời Cố An An nói con không để trong lòng, mẹ năm đó thật sự là mắt mù, nuôi dưỡng một con sói, hiện tại làm hại con có nhà cũng không thể quay về, mẹ rất muốn con trở về.”



Đáy mắt Lâm Mộng Nghi tràn ngập áy náy.

Lam Hân nhìn bà, cười nhẹ: “Mẹ, như vậy cũng rất tốt.”

Lâm Mộng Nghi nhìn cô, khẽ lắc đầu, “Không tốt, Lam Lam, năm đó tìm khắp không thấy con, mẹ không thể làm gì nếu không có côn, vốn nghĩ nhận nuôi Cố An An, có thể giảm bớt nỗi buồn mất con gái, nhưng mà không có giảm bớt, ngược lại còn rước về một người phiền toái.”

Lam Hân cười khẽ, vận mệnh trêu đùa, cô cũng không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy.

Mấy người đến phòng riêng đã đặt trước, đồ ăn nhanh chóng được đem lên.

Lâm Mộng Nghi gắp cho Lam Hân rất nhiều món ăn cô thích, “Lam Lam, ăn nhiều một chút, cả ngày đều bận rộn.”

Lam Hân cười nói: “Mẹ, em cũng ăn đi.”

Âu Cảnh Nghiêu nãy giờ vẫn chưa mở miệng, lại nói: “Quản lý Lam, ngày mai cô đi hội thảo, Bùi Dao Tinh cùng Có tiểu thư cũng sẽ đi, chú ý một chút, Bùi Dao Tinh là một người hay mang thù, hôm nay cô làm bà ta khó xử, bà ta sẽ tìm cơ hội phản kích lại.”

Lam Hân nhìn anh cười cảm kích, “Thư ký Âu, cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi sẽ cẩn thận hơn.” Ở nơi làm việc, mấy năm nay cô đã nhìn quen đủ loại hãm hại, có một số việc không thể tránh né, hơn nữa còn khó lòng phòng bị.

Cô cho tới nay vẫn luôn cần thận.

Lâm Mộng Nghỉ lo lắng nói: “Lam Lam, nếu không, mẹ đi cùng con!”

Lam Hân chậm rãi lắc đầu: “Mẹ, không cần lo lắng cho, con không sao, chỉ đơn giản là hội thảo trao đổi thôi, nếu là thi đấu hay gì đó, con có thể sẽ lo lắng. Bọn họ muốn đối phó con, đơn giản chính muốn thành anh hùng ngoài miệng, con có thể ứng phó, hơn nữa của ở ngày thành phố Giang, tối mai có thẻ trở về.”

Lâm Mộng Nghi có chút lo lắng gật đầu: “Nhưng mà Lam Lam, nhà chúng ta cũng có lĩnh vực thời trang, ngày mai mẹ cũng sẽ đi.”

“Được! Mẹ, chúng ta sẽ gặp nhau ở hội trường.” Lam Hân cười nói.

“Được!” Lâm Mộng Nghi vui vẻ gật đầu.

Lục Hạo Thành: “Lam Lam, anh cũng sẽ đi, ngày mai sáng sớm, chúng ta cùng đi đón cô Lý.”

Lam Hân bắt ngờ, anh cũng phải đi?

Không phải, anh phải đi, anh không phải muốn khai thác đầu tư bên ngoài sao? Lúc này đây có thể dựa vào thiết ké của tập đoàn Lục Thị đàm phán với doanh nghiệp nước ngoài, nếu có ý đồ hợp tác, tập đoàn Lục Thị có thể bước ra thế giới.

Đọc truyện chữ Full