Lôi Châu là địa bàn của Kiếm Tông năm đó, nguồn gốc sâu xa kể cả tám Châu còn lại đều không thể so sánh. Bây giờ lại có Tử Nguyệt Động Thiên trấn thủ thành Lôi Châu, giúp Lôi Châu càng thêm nổi tiếng.
Người thường đi chỗ cao, nước thường chảy chỗ trũng.
Từ đó mà yêu nghiệt thiên kiêu, nhân tài đời sau càng ngày càng nhiều.
Lãnh thổ Lôi Châu không chỉ có thành Lôi Châu mà còn có bảy toà thành chính khác, chúng như những ngôi sao tô điểm xung quanh thành Lôi Châu. Bảy toà thành chính này có quy mô và nguồn gốc không thua kém gì những thành Châu của các Châu khác.
Nếu nói bảy toà thành trì này là những ngôi sao, vậy thì thành Lôi Châu chính là một vầng trăng sáng chói giữa bầu trời, chiếu sáng cả Nam Vực.
Thành Thiên Lăng, một trong bảy toà thành chính.
Toà thành cổ này đã tồn tại từ thời Kiếm Tông hưng thịnh, nếu như tính lại thì không biết đã có bao nhiêu năm lịch sử.
Thành Thiên Lăng chiếm diện tích rất lớn ở Lôi Châu, tài nguyên dồi dào, những toà cung điện và lầu các cổ xưa cao vút, đứng lặng trong mây.
Lướt qua những toà cung điện, trong nội thành, trước một khách điếm cao ngất, người đến người đi, chỉ có hai người đứng nghiêng ở bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn vào đám đông trên đường như đang tìm kiếm gì đó.
Hai người này chính là Quách Húc và Dương Phàm đã đến trước.
Họ đã đến được ba ngày, hôm nay là ngày hẹn mà vẫn chưa thấy Lâm Nhất xuất hiện, họ không khỏi hơi sốt ruột.
“Dương huynh, huynh nói xem Lâm Nhất có phải đã xảy ra chuyện rồi không?”
Quách Húc nhìn đám đông, nhíu này, do dự hỏi.
Dương Phàm bình tĩnh đáp: “Chắc không đâu, với tính cách của Lâm Nhất, nếu đã đồng ý, dù cho thật sự có việc thì chắc chắn cũng sẽ nhờ người thông báo với chúng ta một tiếng”.
Quách Húc suy tư một lúc rồi lên tiếng: “Vậy ư? Nhưng hắn vẫn chưa xuất hiện, lẽ nào đã gặp rắc rối trong đầm lầy sương mù?”
“Chắc là không có đâu”.
Dương Phàm không chắc chắn trả lời, với thực lực của Lâm Nhất, nếu muốn ra khỏi đầm lầy sương mù, chỉ cần không động tới yêu thú cấp bậc bá chủ thì sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng nghĩ kĩ lại, khả năng hắn trêu chọc những con yêu thú cấp bậc bá chủ kia có vẻ như... rất cao.
Ơ?
Đúng lúc này, mắt Dương Phàm chợt sáng lên, hắn ta cười bảo: “Hắn đến rồi”.
“Ở đâu?”
Trên con phố rộng rãi trước mặt, Lâm Nhất ngồi trên lưng ngựa Huyết Long huyết sắc cực kì nổi bật, chậm rãi đến gần. Ngựa Huyết Long đã thu lại đôi cánh rồng, nhưng bề ngoài của nó vẫn rất gây chú ý, thỉnh thoảng lại có người quay đầu nhìn.
Thậm chí còn có rất nhiều người nhìn nó bằng ánh mắt không mấy tốt lành.
“Xin lỗi vì đã để các ngươi đợi lâu”.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 2254
Chương 2254