Sau khi tới gần, Lâm Nhất xuống ngựa, chắp tay nói.
“Cũng không lâu lắm, đi thôi”.
Quách Húc và Dương Phàm ngạc nhiên nhìn ngựa Huyết Long. Ngày hôm đó ở Biển Trăng Khô, con ngựa Huyết Long này đã để lại cho hai người ấn tượng rất sâu sắc.
Bây giờ gặp lại, nó đã trở nên oai phong phi phàm, mạnh hơn một bậc. Một người một ngựa này đều có vẻ sâu không lường được.
Hai người đi trước dẫn đường, sau một lúc đi loanh quanh thì dừng lại trước một căn đại viện rộng lớn và đầy khí thế. Tường viện cao tới mười mét, cổ xưa nặng nề như tường thành, bên trong lầu cao san sát, có nhiều cung điện cao đến tận mây khiến người ta phải ngước nhìn.
Dù cho ở thành Thiên Lăng, phủ uyển này cũng rất xứng với bốn chữ khí thế bất phàm.
Họ còn chưa tới gần đã có người nhận ra Dương Phàm, bước tới dẫn đường.
Dương Phàm bảo: “Chúng ta vào trước đi”.
Trên đường họ đi xuyên qua rất nhiều hành lang, ngang qua những lầu các xa hoa, đi thẳng về phía một toà cung điện với những bậc thang cao đến nghìn trượng ở đằng xa.
“Lâm Nhất, ngươi đã từng tham gia những buổi gặp mặt tương tự bao giờ chưa?”, Quách Húc hỏi.
Lâm Nhất gật đầu: “Không nhiều lắm, nhưng ta cũng hiểu đại khái quy định”.
Dương Phàm cười nhạt: “Những buổi gặp mặt thế này đều giống nhau, nói là giao lưu, nhưng ai lại không có ý muốn thể hiện sức mạnh trước người khác. Thật ra bình thường không cần phải tham gia, nhưng Quần Long thịnh yến sắp đến, tham gia nhiều một chút cũng không sao, tìm hiểu tìm hình thì cũng biết trước nhiều thứ hơn”.
Lâm Nhất rất tán đồng với điều này, một trong những nguyên nhân lôi kéo hắn đến đây chính là yêu nghiệt bảng trong, chủ nhân của buổi gặp mặt.
“Có điều...”
Dương Phàm nhìn Lâm Nhất, nói với vẻ muốn nói lại thôi: “Lâm Nhất, chúng ta đều là người ngoài, có lẽ người địa phương ở thành Thiên Lăng sẽ bài ngoại. Đến lúc đó ngươi cứ chuẩn bị tâm lí trước là được”.
Chuẩn bị tâm lí ư?
Lâm Nhất cười, không trả lời.
Người không phạm ta, ta không phạm người. Ngươi đối xử với ta thế nào, ta sẽ đối xử với ngươi như thế đấy, hắn chưa bao giờ là một người tốt tính cả.
Dương Phàm và Quách Húc nhìn nhau, cả hai đều cười khổ, đoán được nói với Lâm Nhất những lời này là vô nghĩa.
Đối phương lộ rõ sự sắc bén trong Biển Trăng Khô như vậy, sao có thể là người hiền lành. Không động tới hắn còn được, nếu chọc phải hắn, e rằng lai lịch lớn hơn nữa cũng vô dụng.
Hai người thầm cảm thấy tò mò, mấy tháng không gặp, thực lực của Lâm Nhất rốt cuộc đã đến trình độ nào.
Cuộc hội tụ lần này có lẽ đã đủ để buộc hắn phải sử dụng thực lực thật sự.
Đợi lên đến đài cao, bãi trống trước cung điện đã sắp đặt sẵn bàn tiệc, mấy chục người trẻ tuổi hội tụ ở nơi này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 2255
Chương 2255