TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Rể Quyền Quý
Chương 2444

Chương 2444:

Lam Vân Dương nói xong, cơ thể lóe lên rồi biến mất ở bên trong tâm mắt của mọi người, Cổ Vũ Thanh cũng nhìn Trương Thác một chút, sau đó cả người đều biến mất.

Mãi cho đến khi hai người Lam Vân Dương biến mất thật lâu, bên trong cái hố vẫn còn lặng ngắt như tờ, vừa rồi chính là hai vị minh chủ của Phản Tổ Minh! Mà Trương Thác, mới ở độ tuổi này, đã có thể giao dịch với minh chủ của Phản Tổ Minh rồi!

Nam đệ tử kia của Cung Diệp Vấn cúi thấp đầu, anh ta luôn luôn tự xưng là thiên tài, nhưng hôm nay so sánh với Trương Thác, anh ta phát hiện khác nhau một trời một vực, mình cứ như một tên gà mờ, ngày bình thường, có muốn nhắc đến cái tên Phản Tổ Minh cũng phải cẩn thận từng li từng tí, nhưng thanh niên ở độ tuổi không chênh lệch với mình bao nhiêu, lại có thể giao dịch với minh chủ Phản Tổ Minh!

Trương Thác nhìn bốn phía, phát hiện phần lớn người đều dùng một loại ánh mắt kiêng kị nhìn mình.

Trương Thác cũng không để ý những người khác nghĩ về mình như thế nào, anh vung tay lên, một quyển sách bị Trương Thác ném ra khỏi tay, tự động lật giấy trên không trung, chỉ thấy bảo kiếm truyền thừa Tây Hạ lơ lửng giữa không trung đã bị quyển sách kia đột nhiên hấp thu, mấy giây sau, bảo kiếm rơi xuống mặt đất, đã trở nên bình thường không có gì lạ.

Mà sau lưng Trương Thác, một cái bóng màu đen lóe lên một cái rồi biến mất.

Làm xong tất cả những điều này, Trương Thác đi đến một bên, ngồi xếp bằng, hai mắt khép hờ, không còn hành động gì nữa.

“Cảnh Thiên, tiếp nhận truyền thừa đi” Trong hố sâu, vang lên một giọng nói già nua.

Toàn Cảnh Thiên bị dính lên trên cột đá, trên người tỏa ra ánh sáng, ngay sau đó, một luồng áp lực vô hình quét sạch toàn bộ cái hố.

Cột đá trong hố sâu không ngừng run rẩy.

“Cạch!”

Một âm thanh vang lên, là vách đá xung quanh hố sâu đã rạn nứt, khi những vết nứt này xuất hiện, càng ngày càng nhiều vết nứt hiện lên ở trên vách đá xung quanh.

“Nước! Có nước tràn vào rồi Một người kêu lên sợ hãi, vừa dứt lời, một miếng vách đá lớn bị nước cuối trôi, khi lỗ hổng xuất hiện, trong nháy mắt đã trở nên vô cùng to lớn, gần như trong phút chốc, nước đã tràn vào trong cả cái hố, dâng lên mắt cá chân, giây thứ hai trôi qua, sau khi bắt đầu giây thứ ba, nước đã tràn đến ngực đám người, sau đó, đám người lại bị nước hồ chảy xiết cuốn đi lung tung như lúc trước.

Đây là một loại cảm giác thật kỳ diệu, lúc Trương Thác cảm thấy dòng nước xung quanh chậm rãi biến mất, chân của anh đã giãm lên trên cát vàng, khi anh thò đầu ra khỏi mặt nước, phát hiện mình đã đi tới bên trong sa mạc mênh mông vô bờ, mà dòng nước trước đó còn bao trùm lấy mình, đang biến mất trong cát vàng dưới chân với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Trương Thác nhìn xung quanh một cái, có không ít người xuất hiện ở quanh mình, đều là người trong hố sâu trước đó, mà tổ địa Lâu Lan vốn xuất hiện ở trong hoang mạc cũng đã biến mất không thấy.

Trương Thác vận khí dưới chân, sau đó biến mất.

Sau mấy tiếng, trên một chiếc máy bay về thành phố Châu Xuyên, Trương Thác ngồi trong khoang hạng nhất, nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Thằng nhóc, trước đó ở trong truyền thừa Lâu Lan, có phải phía sau cậu lại xuất hiện một chiến linh hay không?”

Giọng nói của Tà Thần vang lên bên tai Trương Thác.

Trương Thác xoay người sang bên cạnh: “Ông cũng nhạy bén thật đấy”

“Ha ha, mặc dù bây giờ tôi đang ở trạng thái này, nhưng thế gian này, không có gì có thể thoát mắt tôi” Tà Thần cực kỳ kiêu ngạo mở miệng.

Trương Thác nhếch miệng, không nói thêm gì nữa.

Tà Thần cũng không tiếp tục lên tiếng.

Đọc truyện chữ Full