Chương 403: Mẹ nuôi của Lâm Chính
Lương Hồng Anh không biết dùng thủ đoạn gì mà chỉ trong một tiếng đã cho người gửi sâm tuyết đến, Lương Sinh cũng chuẩn bị xong những dụng cụ và dược liệu mà Lâm Chính nói.
Lâm Chính châm cứu xong, để đám người George, Lita truyền nước và lau người cho ông lão, còn anh thì bắt nồi, bắt đầu nấu thuốc.
Không lâu sau, trong phòng tràn ngập mùi thuốc Đông y nức mũi.
Mọi người nhíu mày, đưa mắt nhìn nhau, ai cũng tràn đầy vẻ khó tin.
“George, anh chắc là nó có tác dụng chứ?”, một bác sĩ cẩn thận hỏi.
“Tôi không biết, nhưng Phó hội trưởng Anna đã nói vậy rồi, chúng ta còn cách nào nữa?”, George âm thầm bất bình.
“Tôi thấy Phó hội trưởng Anna bị người này lừa rồi, thật ra nhìn kỹ thì người này cũng rất đẹp trai, không lẽ Phó hội trưởng Anna và anh ta…”, một bác sĩ nữ dáng vẻ bình thường, mặt đầy tàn nhang nhỏ giọng nói.
Cô ta vừa nói xong, George lại nổi giận: “Không thể nào!”.
Người trong phòng đều giật mình.
Lâm Chính đang chăm chú nấu thuốc cũng không khỏi quay đầu lại.
“Sao thế?”.
“Không có gì, không có gì… Thần y Lâm, anh cứ tiếp tục!”, Lita vội vàng nói, sau đó trừng mắt nhìn George.
George sầm mặt, không nói gì.
Trong lòng anh ta, cô Anna là nhân vật như nữ thần.
Người như thế sao có thể thích một người phương Đông?
Nhưng George không thể không thừa nhận, người phương Đông này quả thật rất đẹp trai… Ngay cả người đàn ông đẹp trai tóc vàng mắt xanh phương Tây chính cống như anh ta cũng cảm thấy có chút hổ thẹn.
George vô cùng buồn bực.
Qua nửa tiếng đồng hồ, Lâm Chính rót thuốc trong nồi ra, để nguội, đồng thời đổ bã thuốc trong nồi vào cối giã.
Một lúc sau, bã thuốc đã được nghiền nhão.
“Cho ông ấy uống vào”.
Lâm Chính đưa thuốc cho Lita, đồng thời bôi bã thuốc được nghiền nhão lên ngực ông lão.
Lita nhíu mày, suy nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn rót vào cho ông lão.
“Cứ như tà thuật vậy!”.
“Chúa ơi, rốt cuộc chúng tôi đang làm gì thế này?”.
Những bác sĩ đó đều không nhìn nổi nữa.
Bọn họ đều tin vào khoa học.
Khi rót hết chén thuốc vào chưa được bao lâu, ông lão ho một trận dữ dội.
“Khụ khụ… Khụ khụ khụ khụ…”.
Cảnh tượng này khiến bọn họ sợ hãi.
Lâm Chính lại lấy châm bạc trong túi châm, nhanh chóng đâm vài kim xuống vị trí được bôi thuốc, sau đó đỡ ông lão ngồi dậy, đánh mạnh vào lưng ông ấy.
Phụt!
Ông lão ho ra máu đen, văng khắp người George.
George sững sờ.
Lúc này, ông lão cũng chậm rãi mở mắt ra.
“Trời ạ, bác sĩ Lita, bác sĩ George, các chức năng của người bệnh lại bắt đầu khôi phục bình thường rồi”.
“Nhịp tim của người bệnh ổn định”.
“Huyết áp mọi thứ dần dần bình ổn”.
“Trời ạ, đây đúng là kỳ tích!”.
Bác sĩ đứng xung quanh nhìn vào màn hình hiển thị của máy đo, ai cũng kinh ngạc kêu lên.
Mấy người Lương Hồng Anh và Lương Sinh sốt sắng chờ đợi ở bên ngoài cũng không ngồi yên được nữa, đẩy cửa vào.
Khi nhìn thấy ông lão đã mở mắt ra, hai chị em mừng rỡ rơi nước mắt.
“Chuyện… Chuyện này không thể nào… Đây là Đông y sao?”, George lẩm bẩm.
“Thần y Lâm, ông nội tôi thế nào rồi?”, Lương Hồng Anh sốt ruột hỏi.
“Tạm ổn rồi, tiếp theo giao cho các bác sĩ bên George là được”.
Lâm Chính thở phào, lau mồ hôi trên trán.
“Thật sao?”, Lương Sinh mừng rỡ.
“Cảm ơn anh, thần y Lâm!”, Lương Hồng Anh kích động nói.
Lúc này cô ta càng nhìn càng thấy Lâm Chính đẹp trai. Dường như giờ phút này cô ta mới chú ý đến vẻ đẹp như thiên thần của Lâm Chính.
“Tôi còn có việc, không tiện ở lâu, cô đưa điện thoại của cô cho tôi”.
Lâm Chính nói.
“Được!”, Lương Hồng Anh vội vàng lấy điện thoại ra đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính mở điện thoại của Lương Hồng Anh, bấm vài cái.
“Thần y Lâm, rốt cuộc ông nội tôi bị chứng bệnh gì? Vì sao ông ấy lại biến thành như vậy? Ngoài ra, sau này chúng tôi phải chú ý những gì?”, Lương Sinh cẩn trọng hỏi.
“Tôi đã nói việc trị liệu sau này để George, Lita giải quyết, vấn đề không lớn. Còn sau này mấy người phải chú ý những gì… Ừm, tôi đã chuẩn bị xong cho mấy người rồi!”, Lâm Chính đưa điện thoại lại cho Lương Hồng Anh.
Lương Hồng Anh sững sờ, mở điện thoại ra xem, phát hiện điện thoại mình có thêm một App đặt đồ ăn.
“Thần y Lâm, ý anh là…”.
“Sau này ngày ba bữa hãy đặt thức ăn bên ngoài cho ông nội của cô”.
“Cái này… Anh có ý gì?”.
Hai chị em đều không hiểu ra sao.
“Tôi ám chỉ chưa đủ rõ ràng hay sao?”, Lâm Chính thở dài, thản nhiên nói: “Ông nội mấy người bị trúng độc, vả lại còn là ngộ độc thực phẩm”.
“Cái gì?”.
Hai người kinh ngạc.
“Đây không phải độc bình thường, mà là độc tích lũy theo năm tháng. Có lẽ ông ấy trúng độc từ thức ăn, mỗi lần chỉ là một lượng vô cùng nhỏ, gần như không thể phát hiện, cho nên các bác sĩ đều bó tay. Muốn giải độc không khó, nhưng nếu các cô không ngăn ngừa nguồn độc, dù có được bác sĩ nổi tiếng chữa khỏi, ông ấy vẫn sẽ trúng độc lại, hiểu chưa?”, Lâm Chính nói.
Sắc mặt Lương Hồng Anh trở nên trắng bệch.
Lương Sinh lùi về sau hai bước, không thể tin nổi.
“Đây là chuyện của nhà họ Lương các người, tôi sẽ không can dự vào. Anh Lương, có thể đưa tôi về được chưa?”, Lâm Chính nói.
“Ồ, được… được, anh Lâm, xin mời”, Lương Sinh vội đáp.
Lâm Chính gật đầu, định rời đi.
“Thần y Lâm, xin hãy đợi một lát”, lúc này Lương Hồng Anh lại lên tiếng.
“Còn có chuyện gì sao?”.
“Lần này thật sự rất cảm ơn anh, tôi xin lỗi vì sự lỗ mãng của tôi trước kia. Đây là danh thiếp của tôi, nếu anh có gì cần chúng tôi giúp đỡ thì đừng khách sáo”.
Lương Hồng Anh trịnh trọng xin lỗi, đồng thời đưa một tấm danh thiếp tới.
Lâm Chính nhận lấy, xem lướt qua.
“Lương Hồng Anh, CEO của Công ty TNHH Truyền thông Quốc tế Hồng Trang ở Yên Kinh? Yên Kinh?”, Lâm Chính lẩm bẩm, bỗng vẻ mặt anh thay đổi, quay đầu nhìn Lương Hồng Anh, hỏi: “Các người có quan hệ gì với nhà họ Lương ở Yên Kinh?”.
Nghe vậy, Lương Hồng Anh sững sờ, sau đó cười nói: “Chúng tôi chính là nhà họ Lương ở Yên Kinh!”.
Vừa nghe thấy cô ta nói, sắc mặt Lâm Chính lại thay đổi mấy lần.
“Các người chính là nhà họ Lương ở Yên Kinh… Vậy Lương Thu Yến là gì của các người?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Lương Thu Yến? Bà ấy là thím của chúng tôi”, Lương Hồng Anh nghi hoặc hỏi: “Thần y Lâm, anh quen biết thím của chúng tôi sao?”.
Lâm Chính im lặng.
Anh rất thân thuộc với người tên Lương Thu Yến này.
Bởi vì bà ấy là chị em kết nghĩa của mẹ.
Từ nhỏ hai người đã lớn lên cùng nhau, trước khi vào nhà họ Lâm, mẹ cũng từng ở nhà họ Lương một thời gian.
Sau này mẹ gả cho người đó, Lương Thu Yến cũng ít qua lại với mẹ hơn.
Đương nhiên, mỗi lần gặp Lương Thu Yến, mẹ luôn rất vui. Có lẽ đây là người duy nhất nói chuyện hợp với mẹ. Lương Thu Yến cũng đối xử rất tốt với Lâm Chính. Mẹ còn muốn Lương Thu Yến làm mẹ nuôi của Lâm Chính, bởi vậy lúc nhỏ Lâm Chính luôn miệng gọi bà ấy là mẹ nuôi.
Thế nhưng mấy năm trước, Lâm Chính không còn gặp Lương Thu Yến nữa, thậm chí khi mẹ qua đời cũng không thấy bà ấy xuất hiện.
Có lẽ bà ấy có cuộc sống của riêng mình, mình không nên xen vào.
Lâm Chính thở dài, nghĩ tới hồi ức lúc nhỏ là lại cảm khái vô hạn.
Lúc này, Lương Hồng Anh đột nhiên nói một câu: “Bây giờ thím Thu Yến sống không tốt lắm, bà ấy sắp bị đuổi ra khỏi gia tộc rồi…”.
Lâm Chính sửng sốt, đột nhiên quay đầu nhìn Lương Hồng Anh: “Bà ấy sao rồi?”.