Chương 404: Anh có phải Lâm Chính không?
“Rất phức tạp!”.
Lương Hồng Anh lại thở dài, gương mặt lộ vẻ rầu rĩ: “Có vài chuyện tôi không nói rõ được, cũng không tiện nói. Thần y Lâm, sao anh hỏi chuyện này? Anh quen với thím Thu Yến sao?”.
Lâm Chính không lên tiếng, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc.
Anh do dự một lúc, lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Lương Hồng Anh.
“Cô Lương, nếu thím Thu Yến thật sự bị nhà họ Lương đuổi đi, mong cô hãy liên lạc với tôi!”.
“Hả? Chuyện này…”, Lương Hồng Anh nhận lấy danh thiếp, kỳ lạ nhìn Lâm Chính, hỏi: “Rốt cuộc anh là gì của thím Thu Yến?”.
Lâm Chính im lặng một lúc mới nhỏ giọng nói: “Tôi là con nuôi của bà ấy, Lâm Chính!”.
Nói xong thì lên xe.
Chẳng mấy chốc, xe đã rời khỏi sơn trang.
Lương Hồng Anh cầm danh thiếp, lẩm bẩm.
“Thím Thu Yến còn có người con nuôi? Hơn nữa… lại là thần y Lâm? Đợi đã… Lâm Chính? Cái tên này hình như đã nghe ở đâu đó rồi nhỉ?”.
…
Lương Sinh đích thân chở Lâm Chính về Giang Thành.
Vừa về đến Giang Thành, Lâm Chính đã chạy ngay đến bệnh viện.
Bởi vì anh nghe nói hôm nay là ngày Tô Nhu xuất viện.
Nhờ y thuật thần kỳ của Lâm Chính và sự tẩm bổ của thuốc thang đắt tiền, tốc độ hồi phục của Tô Nhu có thể nói là đáng kinh ngạc, ngay cả Tề Trọng Quốc cũng vô cùng ngạc nhiên.
Tô Quảng thu xếp đồ đạc, chuẩn bị đón Tô Nhu về nhà.
Trương Tinh Vũ bưng chén canh gà đi vào, dặn Tô Nhu uống hết.
Nhìn thấy Lâm Chính đi vào, sắc mặt Trương Tinh Vũ lập tức sa sầm, nhưng ngại Tô Nhu ở đây nên không nổi đóa lên.
“Thế nào rồi, đỡ hơn chút nào chưa?”, Lâm Chính bắt mạch cho Tô Nhu, cười hỏi.
“Cũng ổn”, Tô Nhu khẽ gật đầu, trên mặt không buồn không vui.
“Này, Lâm Chính, mấy hôm nay cậu chạy đi đâu vậy?”, Trương Tinh Vũ hừ một tiếng, hỏi.
“À, con đi tìm Mãn Phúc Tây tính sổ”, Lâm Chính do dự một lúc rồi nói.
“Tính sổ? Dựa vào cậu? Xí! Cậu biết Mãn Phúc Tây có lai lịch thế nào không? Cậu có nghe nói tới võ quán Mãn Thị chưa? Cậu dám tìm cậu chủ nhà họ Mãn tính sổ? Tôi sợ cậu bị người nhà họ Mãn đánh chết ấy chứ!”, Trương Tinh Vũ khinh thường nói.
Nói thật người ta cũng không tin, Lâm Chính dứt khoát im miệng.
“Được rồi mẹ, đừng nói nữa, chúng ta về nhà đi”, Tô Nhu nói giọng khàn khàn.
Mặc dù cơ thể cô đã hồi phục, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.
“Quay về? Tiểu Nhu, con nói cho mẹ biết chúng ta về đâu đã”, Trương Tinh Vũ đột nhiên lên tinh thần, vội hỏi.
“Đương nhiên là về nhà chúng ta thuê rồi”, Tô Nhu ngơ ngác nói.
Căn nhà lúc trước đã bán, gia đình Tô Quảng tạm thời không đi mua nhà nữa mà thuê một căn nhà ở.
“Về nhà thuê cái gì, hôm nay mẹ đã trả nhà lại rồi”, Trương Tinh Vũ nói.
“Cái gì?”.
Tô Nhu sửng sốt, sau đó cười gượng: “Vậy chúng ta đi đâu?”.
“Còn đi đâu được? Đến khu trung tâm Hào Tình Thế Kỷ!”, Trương Tinh Vũ cười nói.
“Khu trung tâm Hào Tình Thế Kỷ? Đó là nhà của Chủ tịch Lâm…”, Tô Nhu nhíu mày.
“Sợ cái gì? Không phải Chủ tịch Lâm đã nói để con ở sao? Mẹ nghe nói Hào Tình Thế Kỷ đổi chủ rồi, bây giờ ông chủ này rất xem trọng tình hình an ninh ở đó, chuyện giống lần trước sẽ không xảy ra nữa đâu! Tô Nhu, bây giờ xương cốt con rất yếu, không ở nhà thuê được, nếu để lại gốc bệnh thì làm sao? Con còn trẻ như vậy! Thế cho nên, con phải tìm chỗ nào có môi trường tốt để tĩnh dưỡng, đúng không?”, Trương Tinh Vũ lại nói, sau đó nháy mắt ra hiệu cho Tô Quảng đang đứng sững một bên.
Lúc này Tô Quảng mới hoàn hồn, ra sức gật đầu: “Đúng đúng đúng!”.
“Mẹ, thế… thế sao được…”, Tô Nhu bất lực nói.
“Con đấy, da mặt mỏng, thật ra nếu con chịu chủ động một chút, con và Chủ tịch Lâm đã đến với nhau từ lâu rồi, nhà chúng ta đâu đến nỗi chịu đựng cơn tức thế này”, Trương Tinh Vũ cười nói: “Mẹ sẽ gọi cho Tiểu Thiên, bảo nó đưa chìa khóa tới”.
“Mẹ, đừng…”.
“Trời ạ, con nghe mẹ đi”, Trương Tinh Vũ lấy điện thoại ra, bấm số.
Từ đầu đến cuối, Lâm Chính vẫn không nói gì.
Tô Nhu hơi áy náy nhìn Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi”.
“Không sao, anh quen rồi”, Lâm Chính cười nói.
Nghe thấy câu này, ánh mắt Tô Nhu hơi dao động.
Không biết vì sao cô phát hiện khoảng cách giữa mình và Lâm Chính bỗng trở nên xa xôi hơn nhiều.
Lạc Thiên đưa chìa khóa tới, sau đó vội vã rời đi.
Lúc đi, sắc mặt cô ấy còn hơi khó coi.
Lâm Chính và Tô Nhu vốn định hỏi nhưng không kịp.
Trương Tinh Vũ thì gọi hai chiếc xe, sau đó lại bảo Lâm Chính bế Tô Nhu lên xe lăn, đẩy đi.
Bốn người nhanh chóng đến khu trung tâm Hào Tình Thế Kỷ, đi đến trước biệt thự số 001.
“Ê ê ê, cậu làm gì vậy?”.
Khi Lâm Chính định đi vào, Trương Tinh Vũ đột nhiên kêu lên, chặn trước mặt Lâm Chính.
“Con làm sao?”, Lâm Chính nhíu mày.
“Đây là nơi cậu đến được sao?”.
Trương Tinh Vũ hừ một tiếng: “Lâm Chính, cậu về được rồi! Cả nhà chúng tôi ở đây là được, nơi này dù gì cũng không phải nhà cậu, nếu để người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm đấy!”.
Lâm Chính nhíu mày.
Đây quả thật là nhà anh mua.
“Mẹ, để anh ấy vào đi”, Tô Nhu bình tĩnh nói.
“Vậy sao được? Lỡ như Chủ tịch Lâm hiểu lầm, chẳng phải sẽ phá hoại tình cảm giữa hai đứa sao?”, Trương Tinh Vũ nhỏ giọng nói.
“Mẹ, sao mẹ lại nói lời như vậy? Con và Lâm Chính vẫn chưa ly hôn mà!”, Tô Nhu tức giận.
Sắc mặt Lâm Chính cũng không được tự nhiên.
Mặc dù anh không hay so đo với phụ nữ, nhưng Trương Tinh Vũ hơi quá đáng rồi.
Anh sờ cằm, suy nghĩ có nên lấy lại nhà hay không.
Tuy anh muốn để Tô Nhu dưỡng bệnh thật tốt, nhưng anh thật sự không chịu nổi bộ mặt hợm hĩnh của Trương Tinh Vũ.
Khi anh đang định bảo Mã Hải đến lấy lại chìa khóa thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Lâm Chính liếc nhìn màn hình điện thoại, lập tức sửng sốt.
“Điện thoại của ai vậy?”, Tô Nhu không khỏi hỏi.
“Là Tiểu Đông”.
Lâm Chính cười đáp, sau đó bắt máy.
Nhưng khi điện thoại vừa kết nối đã nghe thấy tiếng la vô cùng gấp gáp của Tiểu Đông vang lên.
“Anh Lâm! Có chuyện rồi! Anh Lâm! Có chuyện rồi! Hu hu hu…”.
Lâm Chính biến sắc, vội hỏi: “Tiểu Đông, cô đừng hoảng, xảy ra chuyện gì?”.
“Là chị Lạc có chuyện rồi! Vừa rồi có một đám người đến y quán, nói với chị Lạc gì đó, chị Lạc quỳ xuống đất khóc lóc, sau đó đám người ấy bắt chị Lạc đi rồi! Tôi thấy trong số họ còn có người nhà họ Lạc! Anh Lâm, bây giờ phải làm sao? Chị Lạc có xảy ra chuyện gì không?”.
Tiểu Đông vừa khóc vừa nói.
Lâm Chính sa sầm mặt, nhỏ giọng nói: “Cô đừng sốt ruột, tôi sẽ đi xử lý ngay!”.
Nói xong thì cúp máy, sau đó rời đi.
“Anh đi đâu vậy?”, Tô Nhu lập tức hỏi.
“Y quán có chút chuyện, anh đi xem sao”, Lâm Chính cười đáp.
“Vậy anh chú ý an toàn”, Tô Nhu gật đầu.
Lâm Chính lập tức đi ra ngoài.
Nhưng anh vừa mới rời khỏi Hào Tình Thế Kỷ, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đột nhiên ngăn anh lại.
“Anh có phải Lâm Chính không?”, người đó lạnh lùng hỏi.
“Anh là ai?”, Lâm Chính tò mò nhìn người đó.
“Anh chỉ cần trả lời tôi, anh… có phải Lâm Chính không?”, người đó lại hỏi, trong giọng nói không có chút cảm xúc nào.