Chương 497: Không dừng dự án này được đâu
“Con gái à!”.
Nhìn thấy Tô Nhu lảo đảo, Trương Tinh Vũ vội vàng ôm lấy cô.
“Mẹ, con không sao…”, Tô Nhu nặn ra nụ cười, sau đó bất lực nhìn Triệu Thiên.
Dự án ngày hôm nay đối với Tô Nhu có thể nói là vô cùng quan trọng. Thời gian trước xảy ra chuyện, nhiều công việc của Công ty Quốc tế Duyệt Nhan đều phải dừng lại, các nhà đầu tư lúc trước cũng vì chuyện này mà rút vốn. Nếu không phải vẫn còn một khoản đầu tư lớn từ Tập đoàn Dương Hoa, e rằng Công ty Quốc tế Duyệt Nhan đã sụp từ lâu rồi.
Do đó, Tô Nhu quyết định làm thật tốt dự án này của Tập đoàn Dương Hoa.
Dốc hết mọi thứ, không tiếc bất cứ giá nào.
Vì vậy, trong tình huống cô còn chưa khỏi hẳn vết thương, cô đã chuyên tâm vào dự án này.
Dự án này do Mã Hải giao cho Triệu Thiên xử lý. Dù sao Mã Hải cũng không biết phân thân. Bây giờ Tập đoàn Dương Hoa quá lớn, chuyện mà Mã Hải phải xử lý hàng ngày đã sắp chiếm cả thời gian ngủ của ông ta.
Nhưng e rằng không ai nghĩ tới Triệu Thiên lại cáo mượn oai hìm, lấy dự án ra nói chuyện!
Phải biết rằng người của cả Giang Thành đều biết Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Dương Hoa có ý với Tô Nhu.
Cái gọi là không nể mặt Tăng cũng nể mặt Phật, vì sao Triệu Thiên lại gây sự với Tô Nhu vì chút chuyện nhỏ này? Anh ta không sợ Chủ tịch Lâm hỏi tội anh ta sao?
Nhiều người đều khó hiểu vô cùng.
Nhưng Tô Nhu hoàn toàn không suy nghĩ những chuyện này.
Triệu Thiên cũng có suy tính của anh ta.
Trương Tinh Vũ sắp bùng nổ, bà ta mở to hai mắt, tức đến mức dựng cả tóc gáy, hét lên: “Các người nói cái gì? Bắt con gái tôi phải lau chùi giày cho con nhỏ này? Nằm mơ đi!”.
“Đồ khốn kiếp, bà nói cái gì?”, Tiểu Thu cũng bắt đầu mắng chửi.
“Chủ tịch Tô, đây là tố chất của mẹ cô sao?”, Triệu Thiên phất tay, tức giận nói: “Nếu đã như vậy, dự án này chúng ta không đàm phán nữa! Tạm biệt!”.
Nói xong, anh ta định đi.
“Các người đợi trát ra tòa đi, chuyện này chưa xong đâu!”, Tiểu Thu hét lên.
“Đợi thì đợi, bà đây sợ cô chắc!”, Trương Tinh Vũ không cam tâm yếu thế, nói.
Bọn họ hùng hùng hổ hổ, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc đó, Tô Nhu đột nhiên lên tiếng.
“Giám đốc Triệu, cô Thu, xin đợi một lát!”.
Cô nói, mấy người vừa đi đến cửa chợt dừng lại.
“Chủ tịch Tô, còn có chuyện gì sao?”, Triệu Thiên không có cảm xúc gì nhìn Tô Nhu
Tô Nhu cắn răng, dường như đã hạ quyết tâm gì đó, hạ giọng nói: “Giám đốc Triệu! Tôi… Tôi sẽ lau giày cho cô Thu!”.
Cô nói xong, hai vợ chồng Tô Quảng đều trợn tròn mắt nhìn Tô Nhu.
Đám người Tiểu Thu và Triệu Thiên cũng tươi cười.
“Ôi, tôi còn tưởng cô cứng rắn lắm chứ, không phải cũng hạ mình rồi sao?”, Tiểu Thu nói một cách quái gở.
“Cô Tô, cô làm vậy sớm hơn thì đâu xảy ra nhiều chuyện như vậy”, Triệu Thiên lắc đầu.
Tô Nhu không nói gì, chỉ đi đến bên cạnh lấy một mảnh vải sạch ra, đi về phía Tiểu Thu.
Tiểu Thu cũng không khách khí, đạp một chân lên bậc thang bên cạnh, bộ dạng đợi Tô Nhu lau giày.
Những người khác cũng im lặng theo dõi.
“Con gái!”, Trương Tinh Vũ hét lên, định ngăn cản.
“Mẹ, mẹ đừng quản chuyện này nữa!”, Tô Nhu nghiêng đầu sang, mắt đỏ lên, kiên định nhìn Trương Tinh Vũ.
Trương Tinh Vũ run rẩy, bị ánh mắt của Tô Nhu làm sững sờ. Bà ta há miệng, muốn nói lại thôi, nhưng vẻ bi thương trên mặt vô cùng rõ rệt.
Bà ta biết, con gái bà chỉ muốn tiếp tục kinh doanh công ty này.
Trương Tinh Vũ không biết dự án này quan trọng với Tô Nhu thế nào, nhưng bà ta biết, con gái mình chịu nhượng bộ đến mức này khó khăn đến thế nào.
Tô Quảng cũng không nói lời nào, chỉ đành đứng một bên.
Tô Nhu tiếp tục đi về phía Tiểu Thu.
“Động tác nhanh lên một chút, lề mề làm cái gì đấy?”, Tiểu Thu thúc giục.
“Chủ tịch Tô, không phải tôi muốn làm khó gì cô, tôi chỉ muốn xem thành ý của cô mà thôi. Nếu cô đủ thành ý thì chuyện dự án cũng có thể tiếp tục thương lượng. Nếu cô không có thành ý gì, đương nhiên chúng tôi không thể đàm phán bất cứ chuyện gì”, Triệu Thiên nói.
Tô Nhu không lên tiếng, đã đến đứng trước mặt Tiểu Thu, định cúi người xuống.
Tiểu Thu tươi cười.
Thật ra cô ta rất ghen tị với sắc đẹp của Tô Nhu, cho nên từ lúc bắt đầu cô ta đã có thái độ không tốt với Tô Nhu. Chuyện này đúng là cô ta sinh sự vô cớ, vì cô ta phát hiện Triệu Thiên nhìn Tô Nhu bằng ánh mắt khác lạ.
Sao cô ta có thể nhẫn nhịn được?
Thế nên, trong lòng cô ta đã có cách trị Tô Nhu.
Không ngờ cách này lại thực hiện thuận lợi như vậy.
Chỉ là… ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, một cánh tay đột nhiên vươn ra, kéo Tô Nhu định ngồi xuống dậy.
Mọi người đều kinh ngạc, nhìn về phía chủ nhân của bàn tay đó.
“Lâm Chính?”, Tô Nhu nghiêng đầu, ngạc nhiên hỏi.
“Cậu là ai?”, Tiểu Thu cũng sửng sốt, lên tiếng hỏi.
“Tôi là chồng của cô ấy”.
Lâm Chính kéo Tô Nhu dậy, lạnh lùng nhìn hai người họ: “Chuyện này tôi đã nhìn thấy hết, đây là các người vô cớ sinh sự, tôi hi vọng chuyện này dừng ở đây, các người mau đi đi!”.
“Lâm Chính, ở đây không có chuyện của anh! Anh đứng sang một bên đi!”, Tô Nhu nói.
“Chuyện của em không phải chuyện của anh sao? Em là vợ anh, bây giờ em khép nép nhún nhường đi lau giày cho người khác, không chỉ làm mất mặt em, mà còn làm mất mặt anh”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Ồ, cậu mà cũng có mặt mũi à? Cậu nghĩ tôi không biết cậu là ai sao? Cậu không phải là đứa bị cắm sừng nổi tiếng cả Giang Thành đấy sao?”, Tiểu Thu khoanh tay trước ngực, không hề khách sáo nói.
“Chủ tịch Tô, đây là chồng cô phải không? Nếu đúng là chồng cô, tôi hi vọng chồng cô cũng xin lỗi tôi, nếu không tôi chỉ đành dừng dự án này thôi”, Triệu Thiên lạnh lùng nói.
“Giám đốc Triệu, anh đừng giận! Tôi sẽ nói với anh ấy”, Tô Nhu mau chóng giải thích.
Nhưng Lâm Chính lại ngắt lời cô, lạnh lùng nói với Triệu Thiên: “Anh không dừng dự án này được đâu, ngược lại, sự nghiệp của anh ở Tập đoàn Dương Hoa có lẽ chấm dứt ở đây được rồi!”.