Chương 498: Tát tai
Câu nói này thật sự khiến đám Triệu Thiên sững sờ.
Tiểu Thu kinh ngạc đánh giá Lâm Chính, một lúc lâu sau mới ngạc nhiên hỏi: “Kẻ ăn bám này bị sao vậy? Nước vào đầu à? Câu nói thiểu năng như vậy mà cũng nói ra được? Cậu có biết cậu đang nói gì không?”.
“Tôi thấy cậu điên rồi!”, Triệu Thiên nhíu mày.
Tô Nhu tức giận kéo Lâm Chính sang một bên, tức giận nói: “Lâm Chính, anh đủ rồi! Đừng làm loạn nữa!”.
“Tiểu Nhu, anh có thể giải quyết chuyện này!”, Lâm Chính kiên nhẫn, nhỏ giọng nói.
“Giải quyết? Anh chỉ đang làm nó rối thêm mà thôi! Anh cút sang bên đi, chuyện này không cần anh quản!”, Tô Nhu tức giận nói.
Chuyện vốn dĩ đã ồn ào đến mức khó mà thu xếp, Lâm Chính lại không biết gì mà xen vào, sao cô có thể chịu được?
Trương Tinh Vũ cũng tức giận đến mức sắp nổi điên. Bà ta không thể đối phó với Tiểu Thu, chẳng lẽ lại không đối phó được Lâm Chính hay sao? Bà ta lập tức kéo tay Lâm Chính, dùng sức lôi anh sang.
Với sức lực của Lâm Chính, Trương Tinh Vũ không thể nào kéo anh đi. Nhưng Lâm Chính không dám dùng sức, sợ làm bà ta té ngã.
Lâm Chính lảo đảo, lúi về sau mấy bước, Trương Tinh Vũ lớn tiếng mắng chửi: “Đồ vô dụng nhà cậu, nếu không phải cậu, Tiểu Nhu nhà chúng tôi có bị người ta xem thường không? Vốn dĩ gọi cậu đến đây là định cho cậu và Tiểu Nhu ly hôn, cậu còn làm loạn cái gì? Tiểu Nhu xử lý thế nào là chuyện của Tiểu Nhu, cậu thì hiểu cái gì? Cút sang một bên!”.
Lâm Chính nghe vậy, vẻ mặt trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Trương Tinh Vũ chửi người khác đúng là không nể nang gì!
“Ha, đúng là đồ vô dụng!”, Tiểu Thu cười nhạt liên tục.
“Càng là người vô dụng thì nói năng càng mạnh miệng, đây chắc là đang tìm cảm giác tồn tại chứ gì”, một người của Tập đoàn Dương Hoa hờ hững nói.
“Không thì là gì, tên vô dụng này cũng xem như người nổi tiếng ở cả Giang Thành. Nếu anh ta không bị cắm sừng, chúng ta còn không biết anh ta là ai ấy chứ”.
“Đúng vậy!”.
Những người khác cũng đồng loạt lên tiếng, những lời chế giễu không dứt bên tai.
Lâm Chính vốn muốn nổi nóng, nhưng nghe những người này nói, trong mắt cũng không khỏi dâng lên nghi hoặc.
Lúc này, Tô Quảng nói ra câu mà Lâm Chính luôn muốn hỏi: “Này, rốt cuộc các người có ý gì? Các người biết rõ Chủ tịch Lâm của các người có ý với con gái nhà chúng tôi, các người còn dám vô lễ với chúng tôi như vậy?”.
Bây giờ danh tiếng của Lâm Chính rất tệ, bị gán cho danh hiệu vua bị cắm sừng, cũng là bởi vì người ở Giang Thành đều biết Chủ tịch Lâm thích Tô Nhu của nhà họ Tô, mà Tập đoàn Dương Hoa cũng giúp đỡ Tô Nhu rất nhiều.
Theo lý mà nói, chuyện của Tô Nhu với Chủ tịch Lâm thành công thì cô sẽ là bà chủ của Tập đoàn Dương Hoa, sao những người này lại dám vô lễ với Tô Nhu?
Nào ngờ Triệu Thiên cười nhạt không ngừng: “Chủ tịch Lâm thích con gái nhà các người? Ha, đây vốn là chuyện không hề có thật, tôi còn sợ cái gì?”.
“Chuyện không có thật? Người của cả Giang Thành đều biết, sao lại là chuyện không có thật?”, Trương Tinh Vũ sốt ruột, vội vàng giậm chân.
“Nếu vậy thì vì sao lâu vậy rồi Chủ tịch Lâm vẫn không cưới con gái nhà bà?”, Triệu Thiên hỏi ngược lại một câu.
Vừa nghe thấy vậy, Trương Tinh Vũ lập tức á khẩu.
Phải, nếu Chủ tịch Lâm thực sự thích Tô Nhu thì vì sao lâu vậy rồi vẫn không có động tĩnh?
Ai cũng biết vua bị cắm sừng Lâm Chính là một kẻ vô dụng. Với năng lực của Chủ tịch Lâm và thái độ của nhà họ Tô, muốn bắt anh ly hôn với Tô Nhu là chuyện dễ dàng, sao Chủ tịch Lâm không hành động? Trương Tinh Vũ đang chờ mong Chủ tịch Lâm tới nhà hỏi cưới Tô Nhu lắm mà!
Triệu Thiên là người sáng suốt.
Lời đồn chung quy cũng chỉ là lời đồn, không có gì chứng thực. Thật ra anh ta được Mã Hải sắp xếp đến Công ty Quốc tế Duyệt Nhan đàm phán, anh ta cũng đã nhìn ra được một chút manh mối, cho nên anh ta không có gì phải kiêng kị. Huống hồ, anh ta là thân tín của Mã Hải, Mã Hải là thân tín của Chủ tịch Lâm. Dù có chuyện gì, anh ta tin rằng Chủ tịch Lâm cũng sẽ không trách anh ta.
Đương nhiên, Lâm Chính không nghĩ như vậy.
Anh nghi ngờ nhìn Triệu Thiên, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không nói ra được là cái gì.
Lúc này, Tiểu Thu lại hét lên.
“Con khốn kia, đừng đánh trống lảng, mau lau giày cho tôi đi!”.
Tô Nhu giật mình, tức giận nhìn Tiểu Thu, tay cầm mảnh vải khẽ run rẩy.
Lâm Chính lại tiến tới, nắm tay Tô Nhu, lạnh lùng nói: “Không được đi!”.
“Liên quan gì đến anh?”, Tô Nhu giãy ra.
“Anh nói không được đi là không được đi!”, Lâm Chính bá đạo nói.
“Không làm à? Được, vậy chuyện dự án bỏ đi”, Triệu Thiên lạnh lùng nói.
“Giám đốc Triệu, đợi một lát, tôi làm! Tôi làm!”, Tô Nhu hoảng hốt, vội nói.
“Anh đã nói rồi, không được!”, Lâm Chính giật lấy mảnh vải trên tay cô lại.
“Lâm Chính, anh…”, Tô Nhu tức giận.
“Chó chết! Cậu làm gì vậy? Cút ra!”, Trương Tinh Vũ bực dọc.
Tiểu Thu cũng nổi giận: “Đồ chó, chuyện này liên quan gì đến cậu? Cậu cút sang bên cho tôi!”.
Nói xong, cô ta đi tới, tát vào mặt Lâm Chính.
Nhưng giây sau, Lâm Chính đã trở tay tát mạnh vào mặt Tiểu Thu.
“Bốp!”.
Tiếng động to rõ vang lên.
Tiểu Thu không kịp đề phòng, bị tát xoay vòng tại chỗ, sau đó cả người đứng không vững, ngã rầm xuống đất, mắt nổ đom đóm.
Mọi người đều kinh hãi.
Kể cả Tô Nhu.
Ai mà ngờ được Lâm Chính lại có hành động như vậy…
“Tiểu Thu!”.
“Cô Thu!”.
Đám Triệu Thiên vội vàng đi tới đỡ cô ta dậy.
Tô Nhu cũng vội vàng tiến lên, không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi cô Thu, chuyện này… sao lại như vậy chứ? Cô không sao chứ?”.
“Cút ra cho tôi, đồ đê tiện!”.
Tiểu Thu hoàn hồn lại, thẹn quá hóa giận, đẩy Tô Nhu ra.
Tô Nhu không kịp đề phòng, cũng ngã ra đất.
“Con gái!”.
Trương Tinh Vũ vội dìu cô dậy.
Tiểu Thu đã nổi điên lên, cô ta chỉ vào Lâm Chính và Tô Nhu, nổi cơn tam bành: “A Thiên, em muốn giết bọn họ, em muốn giết bọn họ!”.
“Chủ tịch Tô, đây là thái độ của công ty các cô sao? Đây là thành ý của cô đấy sao?”, Triệu Thiên cũng tức giận quát, sau đó lấy điện thoại ra: “Chúng ta gặp nhau ở đồn cảnh sát đi!”.
Nói xong, anh ta định báo cảnh sát.
“Con mẹ anh chứ báo cảnh sát! Đánh bọn họ một trận rồi báo cảnh sát sau không được sao?”, Tiểu Thu cướp điện thoại trong tay anh ta, tức giận quát.
Triệu Thiên vốn định từ chối, nhưng vừa nghĩ tới chuyện của người phụ nữ này, đành cắn răng đồng ý, quát khẽ: “Đi, kéo tên Lâm Chính kia qua đây cho tôi!”.
“Giám đốc Triệu, chuyện… chuyện này không hay lắm đâu, làm thế là phạm pháp đấy…”.
Người phía sau do dự nói.
“Tất cả hậu quả tôi sẽ chịu, các anh yên tâm, không có chuyện gì đâu. Mau ra tay đi, không thiếu lợi ích cho các anh đâu! Nếu không ra tay, về thu dọn đồ đạc cút khỏi Dương Hoa hết cho tôi!”, Triệu Thiên quát lên.
Bọn họ biến sắc, do dự một lúc, vẫn đi về phía Lâm Chính.
Bọn họ khó khăn lắm mới vào được Dương Hoa, sao có thể để bị đuổi một cách không rõ ràng như vậy được?
Trương Tinh Vũ hốt hoảng.
“Các người làm gì vậy? Mẹ, mau báo cảnh sát, mau!”, Tô Nhu lộ vẻ sợ hãi, vội hét lên.
Lâm Chính thì vẻ mặt lạnh băng, nắm tay đã siết chặt.
Anh không ngờ được nội bộ của Tập đoàn Dương Hoa lại xảy ra chuyện như vậy.
Hơn nữa… người này lại còn là thân tín của Mã Hải!
Mã Hải lại khiến anh thất vọng rồi!
Bọn họ đi về phía Lâm Chính.
Hiện trường trở nên vô cùng căng thẳng.
Trương Tinh Vũ run rẩy lấy điện thoại ra muốn báo cảnh sát.
Lâm Chính đã suy xét đến chuyện làm sao trừng trị đám người coi trời bằng vung này.
Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên.
“Giám đốc Triệu, các anh đang làm gì vậy?”.