Chương 823: Thế trận hoành tráng
“Không thể nào?”, Văn Lệ đột nhiên bừng tỉnh, mặt trắng bệch, người đứng không vững. Võ Nhân và luật sư Hùng cũng nhìn chăm chăm đoàn người vừa bước tới.
Trước sự chứng kiến của đám đông, ba vị luật sư bước tới trước mặt Lâm Chính và chào anh.
“Chào chủ tịch Lâm!”
Tiếng chào đồng loạt vang lên. Hiện trường lập tức im phăng phắc. Phạm Lạc thì như muốn phát điên.
Cảnh tượng mà anh ta không muốn nhìn thấy nhất đã xuất hiện.
“Ừm!”
Lâm Chính gật đầu, thản nhiên nói: “Sắp bắt đầu rồi, mau chuẩn bị đi”.
Nói xong, anh quay người đi vào trong tòa. Phan Long, Phương Thị Dân và Thu Huyền Sinh cũng đi sát ngay phía sau.
Chỉ còn lại đám nhà báo đang đứng hóa đá và cả Phạm Lạc với Văn Lệ với biểu cảm không dám tin.
“Chẳng trách Khang Gia Hào lại tuyên bố rút lui không chút do dự như thế. Hóa ra…ông ấy biết là chủ tịch Lâm đã có sự chuẩn bị rồi”, một nhà báo lên tiếng.
“Ba luật sư hàng đầu của Yên Kinh liên minh! Ôi trời, còn thế trận nào có thể khủng khiếp hơn được đây?", một người khác kêu lên.
“Anh nói xem, thế này thì thua thế nào được?”
“Tôi vốn tưởng Võ Nhân cộng thêm luật sư Hùng là đã đủ ngầu lắm rồi. Không ngờ chủ tịch Lâm còn khủng khiếp hơn, mời cả ba luật sư hàng đầu Yên Kinh tới”.
“Ôi mẹ ơi, nghe nói ba người này không ai chịu phục ai, rất ít khi giao lưu vậy mà chủ tịch Lâm lại có thể mời được cả ba người họ tới. Anh ta đã làm thế nào vậy?”
“Lần này Phạm Lạc khó xử lý rồi đây”.
Đám đông bàn tán to nhỏ. Truyền thông ra sức chụp lại hình ảnh của đoàn người. Đương nhiên họ cũng chụp lại cả biểu cảm của mấy người Phạm Lạc. Có lẽ là họ đã nghĩ ra được tít báo của ngày hôm nay rồi.
“Luật sư Hùng, ông Võ Nhân, mọi người nghĩ thế nào?”, Phạm Lạc mặt tối sầm, nhìn chăm chăm hai người luật sư Hùng.
“Chuyện này…”, luật sư Hùng rõ ràng là cũng không chắc chắn lắm.
Võ Nhân chỉ hừ giọng: “Sợ gì? Cái gọi là ba luật sư lớn cũng chỉ là những người trẻ giỏi giang hơn chút mà thôi. Lúc tôi làm trong giới này thì họ còn đang đi học đấy! Hùng Mẫn Sinh, ông cũng có tuổi rồi mà còn sợ đám búp bê này à?”
“Đương nhiên…là không?”, luật sư Hùng ngập ngừng. Phạm Lạc chau mày, càng lúc anh ta càng cảm thấy bất ổn.
“Cũng tới giờ rồi, vào thôi!”, Luật sư Hùng hít một hơi thật sâu, liều mình bước vào.
Thời gian đã tới. Bởi vị tính chất ảnh hưởng của vụ kiện nên quy mô của buổi hầu tòa ngày hôm nay cũng khác. Số lượng người lên tới hàng trăm người. Những ngôi sao như Thường Thư Hồng, A Dung, Uông Sử Nham cũng tới.
Cao Lam cũng có mặt. Anh ta cười lạnh lùng, nhìn chăm chăm Lâm Chính sau đó bước tới ngồi một góc ngồi cạnh hai người.
Hai người này chính là Tô Nhu và Tô Dư. Tô Nhu siết chặt tay, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Trông cô vô cùng căng thẳng, cứ nhìn đông nhìn tây, không biết là đang nghĩ gì.
“Tô Dư”, lúc này Tô Nhu bèn kêu lên
“Sao thế?”, Tô Dư giật mình, ngẩng đầu nhìn Tô Nhu với vẻ nghi ngờ.
“Không có gì…chỉ là chị có thấy, nhìn từ phía sau, chủ tịch Lâm trông khá quen không?”
“Quen á…quen thế nào cơ?”
“Em…cứ cảm thấy đã gặp ở đâu đó rồi!”
“Chủ tịch Lâm cũng được coi là người của công chúng mà. Đương nhiên là chúng ta từng gặp qua rồi”, Tô Dư cười khổ. Tô Nhu không nói gìnữa, chỉ nhìn chăm chăm Lâm Chính.
Lâm Chính trong dáng vẻ của một bị cáo chỉ im lặng với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Bên cạnh anh là ba luật sư hàng đầu và cả Kỷ Văn, Khang Giang Hào. Mấy người Hùng Mẫn Sinh thì sắp xếp lại tài liệu. Trông ai cũng căng thẳng.
Cộp cộp.
Tiếng búa gõ xuống, cả tòa chìm trong im lặng. Tòa đổi người, thẩm phán là một người đàn ông gần 40 tuổi, tên là Lưu Khang. Người này đeo kính, mắt nhỏ và nước da ngăm ngăm.
Sau khi mọi người ngồi vào vị trí, thì vụ kiện được diễn ra theo đúng quy trình. Hùng Mẫn Sinh căn cứ vào chứng cứ mà Phạm Lạc cung cấp đưa ra trước tòa.
Đó là bản hợp đồng đóng phim Chiến Hổ vào lúc ban đầu có kèm theo chữ ký của những diễn viên liên quan. Đương nhiên, hợp đồng này khác hoàn toàn với hợp đồng lúc đầu Lâm Chính đề xuất. Phạm Lạc đã có sửa chữa đề nó trông giống một bản hợp đồng bất khả thi.
Nếu mà Phạm Lạc sửa nó có lợi cho mình thì sẽ rất dễ bị nhận ra là gian lận. Nên mấu chốt nằm ở chỗ có hơn phân nửa những diễn viên khác đã hợp tác với Phạm Lạc, quay lưng lại với Lâm Chính. Vậy nên dù hợp đồng là giả, thì khi số lượng áp đảo vẫn có thể biến giả thành thật.
Cũng chính vì thế mà phía bên Lâm Chính rơi vào thế bị động. Thẩm phán Lưu đúc kết hợp đồng, rà soát lại một lần nữa và chất vấn Lâm Chính.
“Xin hỏi bị cáo, nội dung trong hợp đồng có đúng hay không? Có phải là do bị cáo soạn thảo hay không?”
Đám đông nhìn chăm chăm Lâm Chính. Trong suy nghĩ của đám đông, có lẽ họ cho rằng Lâm Chính sẽ ngay lập tức phủ nhận.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ gật đầu và đáp lại: “Hợp đồng do tôi soạn thảo, tất cả đều là thật”.
Dứt lời, tất cả đều sững sờ. Tập tài liệu trong tay luật sư Hùng lập tức rơi xuống, bay tứ tung…