TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 824

Chương 824: Dồn Dương Hoa vào chỗ chết?

“Sao lại như vậy?”.

Luật sư Hùng trợn tròn hai mắt, không tin nổi nhìn Lâm Chính.

Phạm Lạc và Văn Lệ cũng ngây ra.

Theo suy đoán của bọn họ trước đó, lần này Lâm Chính nhất định sẽ phủ nhận.

Chỉ cần anh phủ nhận, bọn họ có thể lấy một bản hợp đồng soạn trước, mời thêm hai nhân viên cũ của đoàn làm phim Chiến Hổ phản bác lời nói dối của Lâm Chính, chứng thực tội của anh.

Nhưng không ngờ, Lâm Chính lại đi ngược quỹ đạo ngay từ vòng đầu tiên, chủ động thừa nhận.

Anh ta… định làm gì?

“Chắc chắn là Phan Long, Phương Thị Dân hoặc Thu Huyền Sinh dạy anh ta nói như vậy”, người bên cạnh nhỏ giọng nói.

“Chắc là vậy! Để xem bọn họ muốn làm gì!”, Phạm Lạc âm thầm hừ lạnh.

Dường như thẩm phán Lưu cũng không ngờ Lâm Chính lại thừa nhận nhanh như vậy, ngây ra một lúc mới lên tiếng.

“Nói như vậy, bị cáo đúng là đang lợi dụng hợp đồng lừa đảo và bóc lột nhân viên nghệ sĩ mà bị cáo đang thuê?”.

“Không, thưa quý tòa, tôi không nghĩ như vậy. Hợp đồng này không phải hợp đồng lừa đảo, ngược lại, nó là một hợp đồng cam kết bình thường. Những chỗ chưa hợp lý còn tồn tại trong hợp đồng chỉ có thể nói là lúc trước tôi không có kinh nghiệm khi soạn hợp đồng, nên mới gây ra một số hiểu lầm. Đây là việc ngoài dự liệu, không phải lừa gạt!”, Lâm Chính giải thích.

“Vậy làm sao bị cáo chứng minh hợp đồng này không tồn tại tính chất lừa đảo?”, thẩm phán Lưu tiếp tục hỏi.

“Chuyện này không thể chứng minh, nhưng tôi đã ý thức được chỗ không hợp lý của hợp đồng này, cho nên khi xưa tôi đã ký thỏa thuận hủy hợp đồng với nhiều nhân viên của đoàn làm phim, dùng hợp đồng này làm bản gốc kịp thời bổ sung!”, Lâm Chính nói.

“Kính thưa quý tòa, tôi phản đối!”, luật sư Hùng lập tức hô lên.

“Phản đối hữu hiệu”.

“Kính thưa quý tòa, theo điều tra của chúng tôi, bị cáo không ký thỏa thuận hủy hợp đồng gì với đa số nhân viên công tác trong đoàn làm phim, mà là ép buộc sa thải bọn họ ra khỏi đoàn làm phim, hủy hợp đồng đơn phương. Điều này các nhân viên của đoàn làm phim Chiến Hổ có thể làm chứng. Bị cáo luôn giấu giếm chân tướng, tôi hi vọng bị cáo có thể nói rõ sự thật cho mọi người nghe”, Hùng Mẫn Sinh nhìn chằm chằm Lâm Chính, nghiêm túc nói.

“Luật sư nguyên cáo, tôi hi vọng luật sư nguyên cáo có thể tôn trọng thân chủ của tôi, mong ông đừng suy đoán dựa theo suy nghĩ chủ quan của mình!”, Phương Thị Dân ung dung nói.

“Tôi không suy đoán theo suy nghĩ chủ quan, tôi chỉ nói ra sự thật tôi điều tra được mà thôi!”.

“Vậy xin luật sư nguyên cáo đưa ra chứng cứ!”.

“Chứng cứ? Đương nhiên có! Chúng tôi có thể mời tất cả nhân viên của đoàn làm phim Chiến Hổ đến đây chỉ nhận và chứng minh bị cáo!”, luật sư Hùng lạnh lùng nói.

Sau khi được cho phép, vài người nam nữ được mời đến tòa.

Lâm Chính từng nhìn thấy những người này, họ chính là nhân viên hậu đài của đoàn làm phim Chiến Hổ.

“Kính thưa quý tòa”, người đàn ông thể hình hơi béo, mặc áo khoác da, rụt rè nói.

“Nguyên cáo nói bị cáo ép buộc sa thải các anh, đồng thời có hành vi lừa gạt và hủy bỏ hợp đồng, các anh có tán thành với cách nói này không?”, thẩm phán Lưu hỏi.

“Tán thành! Hoàn toàn tán thành! Người họ Lâm này đùa bỡn chúng tôi, anh ta nói quay Chiến Hổ xong, mỗi người chúng tôi đều là người có công, đều sẽ có thù lao hậu hĩnh, nói chúng tôi hãy làm việc thật tốt. Kết quả, chúng tôi dốc hết sức mà không nhận được gì, anh ta lại vì chút chuyện không vui mà trực tiếp hủy bỏ hợp đồng, đuổi hết chúng tôi đi! Người này… đúng là quá ghê tởm! Anh ta chính là một kẻ lừa đảo! Lừa đảo!”, người đó kích động nói.

“Thưa anh, thân chủ của tôi không có lý do gì để lừa gạt hoặc hủy hợp đồng của các anh!”.

“Không có lý do, chuyện này không phải ông nói là được, mà là anh ta nói. Theo lý mà nói, anh ta phải trả cho chúng tôi một khoản tiền bồi thường đầy đủ, cho dù không trả tiền bồi thường thì cũng phải kết toán tiền lương cho chúng tôi chứ? Nhưng anh ta không làm! Đừng tưởng thần y Lâm này rất giàu có, thật ra cũng rất keo kiệt! Anh ta vốn dĩ không muốn trả tiền thù lao cho chúng tôi, cho nên mới tìm lý do sa thải chúng tôi! Thưa quý tòa, nếu quý tòa không tin, tôi có thể nói tất cả mọi người của đoàn làm phim đối chất với quý tòa! Xem những gì tôi nói là thật hay giả!”, người đó nghiêm túc nói.

Dứt lời, tòa án lập tức sôi sục.

“Không phải chứ? Chủ tịch Lâm lại keo kiệt như vậy?”.

“Thế mà lại sa thải bọn họ để tiết kiệm tiền thù lao trả cho đoàn làm phim?”.

“Chuyện này… thật là hoang đường! Công ty ô xy hóa giá thị trường mấy chục tỷ tệ đấy, hơn nữa tiền đồ vô hạn, sao anh ta lại có thể làm ra chuyện như vậy vì chút tiền đó?”.

“Chuyện này rất khó nói, càng là người có tiền thì càng nhỏ nhen. Hơn nữa, anh cũng đừng tưởng chỉ vì tiết kiệm tiền, theo tôi thấy, chắc chắn là Chủ tịch Lâm cũng đã tức giận. Thử nghĩ xem, nếu những người đó làm tốt thì sao anh ta lại hủy hợp đồng, sa thải những người đó? Chắc chắn là những người đó không làm tốt, Chủ tịch Lâm mới tức giận, không trả đồng nào”.

“Thế thì cũng có khả năng, nhưng hợp đồng ở đó, Chủ tịch Lâm làm vậy không phải là lấy đá đập vào chân mình hay sao? Anh ta không nghĩ tới điều đó à?”.

“Chắc là có nghĩ tới, có lẽ anh ta nghĩ những người đó không dám làm gì anh ta…”.

Không ít người nghe xử bắt đầu bàn tán.

“Yên lặng! Yên lặng!”.

Thẩm phán Lưu gõ búa gỗ liên tục.

Tòa án mới yên tĩnh lại một chút.

“Bên bị cáo còn gì muốn giải thích hay không?”, thẩm phán Lưu hỏi.

“Không còn nữa, cảm ơn quý tòa”, Phương Thị Dân nói.

“Ừ!”.

Thẩm phán Lưu gật đầu.

Nếu nói vụ kiện này chỉ có vấn đề hợp đồng thì thật ra cũng không tính là nghiêm trọng, cũng không quá phức tạp. Dù sao chỉ là một cuộc tranh chấp về hợp đồng đáng chú ý mà thôi, thật ra rất dễ tuyên án.

Đúng lúc đó, Hùng Mẫn Sinh lại lên tiếng: “Thưa quý tòa, chúng tôi còn một chuyện muốn nói. Chuyện này liên quan trọng đại, xin quý tòa cho phép tôi hỏi bị cáo vài vấn đề trước công chúng!”, Hùng Mẫn Sinh giơ tay nói.

“Thưa quý tòa, tôi phản đối, luật sư nguyên cáo không có bất cứ quyền lợi và nghĩa vụ nào thẩm vấn thân chủ của tôi”, Phương Thị Dân lập tức nói.

“Thưa quý tòa, chuyện này có thể nghiêm trọng hơn chuyện hợp đồng”, Hùng Mẫn Sinh hét lên.

Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hồi hộp.

“Phản đối vô hiệu, mời luật sư nguyên cáo nói”, thẩm phán Lưu nói.

Phương Thị Dân âm thầm nhíu mày.

Thu Huyền Sinh và Phan Long liếc nhìn ông ta.

Phạm Lạc và Văn Lệ đột nhiên ngẩng đầu lên, tập trung nhìn về phía Hùng Mẫn Sinh, dường như đang mong chờ điều gì đó.

Hùng Mẫn Sinh thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm Lâm Chính, nghiêm túc hỏi: “Bị cáo, tôi muốn hỏi công ty Dương Hoa của bị cáo không thể trả tiền vi phạm hợp đồng và tiền thù lao cho nhân viên phải chăng là có liên quan đến chuyện quý công ty trốn thuế?”.

Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bùng nổ.

Công ty Dương Hoa…

Tình nghi trốn thuế?

Thật hay giả vậy?

Nếu chuyện này được chứng thực, gần như có thể tuyên án tử hình cho Dương Hoa!

Phạm Lạc và Hùng Mẫn Sinh… muốn dồn Dương Hoa vào chỗ chết sao?

Đọc truyện chữ Full