TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 889

Chương 889: Cuộc điện thoại của mẹ nuôi

Nếu Trung Hồng đã ra tay, thì đương nhiên Lâm Chính sẽ không bỏ qua.

Tuy anh không có tình cảm sâu sắc với Tô Nhu, nhưng Trung Hồng dám động đến người phụ nữ của anh trước mặt anh, thì sao Lâm Chính có thể nuốt trôi cục tức này chứ?

Ngay trong ngày Lâm Chính trở về Dương Hoa, tập đoàn Dương Hoa bắt đầu phát động tấn công mãnh liệt tập đoàn Trung Thị trên thị trường cổ phiếu.

Không những vậy, tất cả các tập đoàn tài chính, các doanh nhân có mối quan hệ hợp tác với tập đoàn Trung Thị đều hủy hợp đồng mà không có dấu hiệu báo trước, khiến tập đoàn Trung Thị bỗng chốc rơi vào hỗn loạn.

Không ai ngờ Dương Hoa lại tấn công thần tốc và bất ngờ như vậy, đến mức người nhà họ Trung cũng có chút trở tay không kịp.

“Ngu xuẩn!”.

Trong biệt thự nhà họ Trung, gia chủ nhà họ Trung là Trung Bưu, đeo kính gọng vàng, vẻ mặt nghiêm túc, nổi giận đùng đùng nhìn Trung Hồng: “Vì một con đàn bà mà chọc giận Dương Hoa? Chúng ta có thể chọc vào được Dương Hoa sao? Con có biết vi quyết định này của con mà gia tộc chúng ta đã tổn thất bao nhiêu không? Con chưa từng suy nghĩ sao?”.

“Bố đừng tức giận nữa, nhà họ Trung chúng ta ở Hạ Kinh, Dương Hoa vẫn chưa vươn được tay đến chỗ chúng ta đâu. Một con rồng qua sông như nó dù có mạnh đến đâu cũng không thể đấu lại được đầu sỏ địa phương như chúng ta. Nếu gia tộc chúng ta đấu với Dương Hoa thật, thì cũng không cần phải sợ. Bố, bố nghĩ nhiều rồi”, Trung Hồng mỉm cười đáp.

“Nhưng thêm một người bạn không tốt hơn thêm một kẻ thù sao? Vô duyên vô cớ, con chọc vào Chủ tịch Lâm làm cái gì?”, Trung Bưu tức giận hỏi.

“Bố, vậy là bố không hiểu rồi. Con làm vậy cũng là nghĩ cho gia tộc thôi”.

“Ý con là sao?”, Trung Bưu nhíu mày.

Trung Hồng bình thản nói: “Bố, chẳng phải bố vẫn luôn muốn tìm kiếm khai thác nghiệp vụ nước ngoài sao? Vừa khéo con tìm hiểu được một kênh tốt nhất hiện giờ trong ngành này ở thị trường nước ngoài, chính là tập đoàn Cao Thị. Mà tập đoàn Cao Thị và tập đoàn Dương Hoa lại đối đầu nhau. Nghe nói người thừa kế của tập đoàn Cao Thị là Cao Lam là bạn học của Tô Nhu, cũng muốn theo đổi Tô Nhu. Chủ tịch Lâm ngứa mắt, từng sỉ nhục Cao Lam, nên anh ta vẫn luôn ghi hận trong lòng, muốn tính sổ với Chủ tịch Lâm. Bây giờ chúng ta đối đầu với Dương Hoa, chẳng phải có thể nhân cơ hội trợ giúp tập đoàn Cao Thị sao? Đến lúc đó nói đến chuyện hợp tác thì cũng có thể thuận lợi hơn rất nhiều, đúng không nào?”, Trung Hồng mỉm cười đáp.

“Vậy sao?”, Trung Bưu có chút ngạc nhiên.

Đương nhiên, ông ta vẫn hiểu rất rõ về cậu con trai này.

Hợp tác với tập đoàn Cao Thị cái gì chứ? Đây chỉ là tiện thể, nói cho cùng, anh ta vẫn vì đàn bà.

Ông ta hiểu quá rõ đứa con trai này, càng là thứ không có được, anh ta lại càng muốn có, từ trước đến nay vẫn luôn như vậy. Ông ta còn nhớ mấy năm về trước, vì để có được một cô gái, anh ta thậm chí còn cưỡng bức người ta. Cô gái nhất thời không chịu nổi liền tự sát. Nếu không phải ông ta kịp thời ra mặt thì chuyện này đã không thể vãn hồi”.

“Thôi vậy, nếu chúng ta đã trở mặt với Dương Hoa, thì cũng không còn đường lui nữa, thôi thì hãy nghĩ cách đối phó với Dương Hoa đi”, Trung Bưu lắc đầu, bình thản đáp: “Con hãy liên lạc ngay với tập đoàn Cao Thị, bàn với bọn họ chuyện hợp tác, rồi đến phòng làm việc của bố chọn mấy món, gói lại cẩn thận rồi gửi qua đó để bày tỏ tấm lòng”.

“Vâng bố”.

Trung Hồng gật đầu, rồi chạy đi.

Tập đoàn Trung Thị đương nhiên sẽ không im lặng chịu trận, sau một loạt tấn công của Dương Hoa, chỉ trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, tập đoàn Trung Thị cũng bắt đầu phản công toàn diện.

Hơn nữa không chỉ thị trường cổ phiếu, mà hai bên còn dùng đủ các thủ đoạn khác như khống chế dư luận, mua nhà báo viết bài, thuê thủy quân.

Các diễn đàn trên mạng lập tức bùng nổ, đâu đâu cũng thấy cư dân mạng hóng hớt thông tin, ngày nào cũng có rất nhiều tin vỉa hè do truyền thông tung ra.

Đương nhiên, hai tập đoàn kèn cựa nhau, thì cũng làm liên lụy đến không ít công ty. Rất nhiều doanh nghiệp có liên quan đến hai tập đoàn cũng bị kéo xuống nước.

Nhất là công ty Quốc tế Duyệt Nhan.

Do thủy quân của tập đoàn Trung Thị, bây giờ Tô Nhu đã bị đồn là tòm tem với Chủ tịch Lâm của Dương Hoa, còn Chủ tịch Lâm bị vô số người chửi là quyến rũ vợ người khác, là loại đàn ông cặn bã. Tô Nhu bị chửi là loại đàn bà lẳng lơ, không biết liêm sỉ.

Đương nhiên, người bị oan nhất là Lâm Chính.

Vô duyên vô cớ cái sừng trên đầu lại dài hơn.

Hơn nữa… còn là chính anh làm bản thân mọc sừng.

Nhưng anh không quan tâm điều này cho lắm.

Nếu tập đoàn Trung Thị đã muốn đối đầu với anh, trước khi phân rõ thắng thua, thì chắc chắn không thể tránh khỏi việc bị hắt nước bẩn như vậy. Chờ tập đoàn Trung Thị sụp đổ, thì anh đương nhiên sẽ được rửa oan.

Nhưng muốn lật đổ một tập đoàn lớn như vậy thì không phải một ngày hai ngày là có thể làm được.

Việc này phải giao cho Mã Hải làm.

Anh không rảnh để quan tâm những việc như vậy.

Rè rè…

Điện thoại rung lên.

Lâm Chính đang ngồi trong phòng làm việc lướt mắt nhìn màn hình hiển thị, lập tức sửng sốt, rồi ấn nút nghe.

“Sao thế mẹ nuôi?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.

“Con ơi… em gái Huyền Mi của con từ đảo Vong Ưu về rồi!”, Lương Thu Yến ở bên kia điện thoại vô cùng kích động nói.

“Vậy sao? Em ấy không sao chứ ạ?”.

“Không sao! Không sao! Nó khỏe lắm! Đúng là ông trời phù hộ!”.

“Thế thì tốt quá!”.

“Đúng vậy… Sau khi nó về, thái độ của gia tộc đối với nhà chúng ta cũng tốt hơn rất nhiều. Bây giờ bố con cũng có tiếng nói hơn trong gia tộc rồi”.

“Vậy thì tốt”, Lâm Chính cười đáp.

“Con có rảnh không? Hai ngày nữa thì đến chỗ mẹ ăn bữa cơm đi! Cả nhà chúng ta gặp mặt!”, Lương Thu Yến hỏi với vẻ đầy mong chờ.

“Đến Yên Kinh ạ?”, Lâm Chính ngạc nhiên.

“Ừ… Huyền Mi cũng nói là muốn gặp con. Nếu con rảnh thì đến nhé, mẹ sẽ làm những món ngon cho con ăn”.

“Việc này… vâng, hai ngày này con xem đi được lúc nào sẽ đến đó một chuyến”, Lâm Chính gật đầu.

“Được, được, con xuống máy bay thì gọi điện thoại cho mẹ, để mẹ bảo Bình Triều lái xe đến đón”.

“Không cần phiền phức thế đâu, con tự bắt xe đến đó là được”.

“Sao có thể thế được? Bình Triều cũng là em con, để em trai đi đón anh trai sao lại không được chứ?”.

“Việc này… vâng ạ…”

“Vậy lúc nào thì con đến?”, Lương Thu Yến lại hỏi một câu đầy mong chờ.

Lâm Chính vốn định hoãn lại mấy ngày, nhưng nghe giọng điệu của Lương Thu Yến, anh lại không đành lòng.

Anh đã mất mẹ ruột, bây giờ chỉ còn mỗi mẹ nuôi, nên đương nhiên không muốn khiến bà ấy buồn.

“Sáng mai con sẽ đến, được không ạ?”.

“Được được, mẹ sẽ chờ con”, Lương Thu Yến kích động muốn rơi nước mắt, rồi mừng rỡ cúp điện thoại.

Đọc truyện chữ Full