Chương 890: Mất hết thể diện
Lương Thu Yến muốn gặp Lâm Chính, đây là điều chắc chắn, nhưng bà ấy sợ làm phiền anh, nên chần chừ mãi không dám gọi điện thoại.
Lần này bà ấy gọi quá nửa là do Lương Huyền Mi xúi giục.
Cả nhà họ Lương chỉ có Lương Huyền Mi biết rõ thân phận thực sự của người anh nuôi này.
Sau khi từ đảo Vong Ưu trở về, lúc nào trong đầu Lương Huyền Mi cũng là khuôn mặt đẹp trai ngời ngời như thiên sứ kia.
Cô ta chưa từng gặp người đàn ông nào đạt đến tầm cỡ như vậy, bất kể là võ thuật, y thuật, hay nhan sắc.
Có lẽ bạch mã hoàng tử trong lòng cô ta cũng không bằng thiên thần hạ phàm ở đảo Vong Ưu kia.
Cuối cùng.
Sau một thời gian ở nhà họ Lương, Lương Huyền Mi cũng không nhịn được nữa, nhưng cô ta lại ngại, nên bảo Lương Thu Yến gọi điện thoại cho Lâm Chính.
Sáng hôm sau, Mã Hải đưa Lâm Chính đến sân bay.
Nhưng trước khi đi, Mã Hải bỗng gọi giật lại: "Chủ tịch Lâm".
"Sao vậy?", Lâm Chính ngoảnh đầu lại.
"Hay là tôi mua một chiếc máy bay tư nhân cho cậu nhé, như vậy thì cậu đi lại cũng thuận tiện hơn", Mã Hải nói.
Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Được, ông mua đi".
"Được, chúc cậu thuận buồm xuôi gió".
"Ừ".
Từ Giang Thành đến Yên Kinh chỉ mất một hai giờ bay.
11 giờ sáng, Lâm Chính ra khỏi sân bay.
Anh gọi điện thoại cho Lương Thu Yến, được biết bà ấy đã bảo con trai thứ hai là Lương Bình Triều đến sân bay đón, đang chờ anh ở lối ra.
Lâm Chính chờ nửa tiếng vẫn không thấy Lương Bình Triều đến, bất đắc dĩ, anh chỉ đành gọi lại cho Lương Thu Yến.
"Sao cơ? Bình Triều vẫn chưa đón được con à? Không thể nào, nó đã đi được một tiếng rồi".
"Chắc không phải đã gặp chuyện gì trên đường đấy chứ?", Lâm Chính tò mò hỏi.
Lương Thu Yến cuống lên: "Con chờ một lát, để mẹ gọi cho nó".
"Mẹ, hay là để con bắt xe đến đó, đỡ làm phiền cậu ấy".
"Để mẹ hỏi nó đã".
"Vâng".
Dứt lời, Lương Thu Yến liền tắt điện thoại.
Một lát sau, bà ấy lại gọi đến.
"Con à, hay là con tự bắt xe về đi, Bình Triều nói là đang tắc đường, không đến đón con được…"
"Không sao ạ, bây giờ con sẽ qua đó".
Lâm Chính mỉm cười, sau đó vẫy một chiếc taxi, đến nhà họ Lương.
Nhưng khi đến con phố của nhà họ Lương, thì Lâm Chính nhìn thấy Lương Bình Triều đang ôm ấp một cô gái ăn mặc hở hang, ngồi trong quán uống trà sữa.
Lâm Chính nhíu mày, chần chừ một lát rồi vẫn bước vào.
"Chẳng phải cậu nói bị tắc đường sao? Sao lại ngồi đây uống trà sữa?".
"Ồ, hóa ra là anh đấy à đồ ăn bám? Sao nào? Anh đang lên mặt dạy dỗ tôi đấy à? Tôi cố ý không đi đón anh đấy, anh muốn sao nào?", Lương Bình Triều nhíu mày, liếc mắt nhìn Lâm Chính, khinh bỉ đáp.
"Tôi không muốn cãi nhau với cậu, nhưng đã đến giờ cơm trưa, mẹ nuôi nấu một bàn đồ ăn rồi, chúng ta mau về thôi, kẻo mẹ lại lo lắng", Lâm Chính nói.
"Anh muốn ăn thì biến về một mình đi, tôi không thèm về. Còn nữa, anh đừng có lân la làm quen, tôi không quen biết anh. Anh có quan hệ với mẹ tôi, nhưng không liên quan gì đến tôi hết, rõ chưa? Đừng thấy sang bắt quàng làm họ!", Lương Bình Triều lạnh lùng nói.
"Anh Triều, đây là ai vậy?", cô gái ở bên cạnh không nhịn được hỏi.
"Là một thằng ngốc, chắc chắn em cũng biết đấy", Lương Bình Triều khinh bỉ nói.
"Em cũng biết á?".
"Lâm Chính đó, em chưa từng nghe đến sao? Chính là cái thằng ở Giang Thành đang được đồn thổi ầm ĩ trên mạng đó. Chủ tịch Lâm quyến rũ vợ người ta, vợ người ta chính là vợ anh ta".
"Ồ, hóa ra là anh ta", cô gái tỏ vẻ kinh ngạc.
Các khách khác trong quán trà sữa cũng không khỏi sửng sốt, tất cả đều quay sang nhìn Lâm Chính.
"Người này chính là Lâm Chính sao?".
"Chậc chậc chậc, anh ta cũng xui xẻo thật, Chủ tịch Lâm là nhân vật tầm cỡ đến mức nào chứ? Anh ta dám ho he tiếng nào sao?".
"Sao anh ta lại chạy đến Yên Kinh vậy?".
"Tôi nghĩ chắc là Chủ tịch Lâm ra tay làm khó anh ta thôi. Nói không chừng bây giờ Chủ tịch Lâm đang lén lút với vợ anh ta cũng nên".
"Ha ha, làm đàn ông mà để như vậy, phải là tôi thì chết quách cho xong".
"Phải đấy".
Không ít vị khách bĩu môi cười nói.
Lâm Chính nhíu mày, nhưng không nói gì.
"Ngu ngốc, anh không mau cút đi? Còn chưa đủ mất mặt sao? Cút!", Lương Bình Triều chửi mắng.
Lâm Chính thầm siết chặt nắm tay, nhưng nể mặt Lương Thu Yến, cuối cùng anh vẫn kìm nén lửa giận, chẳng nói chẳng rằng, xoay người rời đi.
"Đúng là thằng vô dụng!", Lương Bình Triều cười khẩy nói.
Đương nhiên Lâm Chính cũng nghe thấy, nhưng anh không nhiều lời, mà một mình đến nhà họ Lương.
"Anh!".
Vừa đến cổng đã nhìn thấy Lương Huyền Mi nhào về phía Lâm Chính như chim non về tổ, ôm chầm lấy anh.
Khuôn mặt cô gái đầy hưng phấn và kích động.
"Huyền Mi, em vẫn khỏe chứ?", Lâm Chính mỉm cười nói.
"Khỏe như voi luôn, anh mau vào nhà đi, mẹ đã nấu xong cơm rồi, chỉ chờ anh thôi", gò má Lương Huyền Mi ửng đỏ, vui vẻ nói.
"Ừ".
Lâm Chính gật đầu, rồi đi theo Lương Huyền Mi vào trong.
Nhưng sau khi bước vào nhà họ Lương, Lâm Chính mới ý thức được không chỉ Lương Bình Triều có ý kiến với anh.
Lúc này, ánh mắt của người nhà họ Lương nhìn anh đều rất khác thường…