Trên đỉnh Dương Sơn.
Lúc này ở đây đã có không ít căn lều được dựng lên.
Rất nhiều người của giới võ thuật Hoa Quốc ngay trong đêm đã bay đến đây, chờ trận chiến thiên kiêu mở màn.
Bọn họ không thèm xuống núi ở khách sạn, liền nghỉ ngơi tại chỗ, muốn chờ ở đây đến 10 giờ sáng mai, tận mắt chứng kiến trận so tài giữa thiên kiêu.
Trên đỉnh Dương Sơn có không ít xe sang đang đỗ, mọi người nghỉ giải lao trong xe.
Sáng ngày mai trận chiến thiên kiêu sẽ diễn ra, chắc chắn cả núi Dương Sơn sẽ phong tỏa, đến sớm là đúng rồi.
Nhưng trận chiến thiên kiêu sắp bắt đầu, đêm nay ai có thể ngủ được chứ?
Sự kích động và mong chờ in đậm trên khuôn mặt mỗi người...
"Này, các anh nói xem, ngày mai Lâm thiên kiêu và Lệ thiên kiêu đấu với nhau, phần thắng của ai lớn hơn?", không biết là ai lớn tiếng hét lên một câu, phá vỡ sự yên tĩnh trên đỉnh Dương Sơn.
Rất nhiều người đang nghỉ ngơi hoặc nghịch điện thoại đều ngẩng đầu lên, nhìn về phía phát ra tiếng nói.
"Vậy mà phải hỏi sao? Đương nhiên là phần thắng của Lâm thiên kiêu lớn hơn rồi".
"Tại sao anh lại nói vậy?".
"Hừ, Lâm thiên kiêu là ai chứ? Đó là y võ cơ mà! Đâu phải chúng ta không biết tới sự đáng sợ của y võ. Anh đánh anh ta bị thương, anh ta chỉ đâm mấy châm là không còn cảm thấy đau đớn nữa. Lệ thiên kiêu lấy gì để đấu với Lâm thiên kiêu chứ? Hơn nữa, y võ không những có thể khiến máu thịt trở nên mạnh mẽ, mà còn có thể dùng châm độc khiến đối phương tê liệt trong nháy mắt. E là ngày mai, Lâm thiên kiêu và Lệ thiên kiêu đấu nhau không được mấy hiệp là Lệ thiên kiêu đã bị hạ gục rồi", một tiếng cười khẩy vang lên.
"Người anh em, nói vậy là anh cược hết cho Lâm thiên kiêu sao?", người kia cười hỏi.
"Thừa lời, tôi bán hết nhà cửa, khuynh gia bại sản cược cho Lâm thiên kiêu! Lâm thiên kiêu tất thắng!".
"Tôi cũng nghĩ vậy!".
"Lâm thiên kiêu không phải người bình thường đâu, ngay cả Tư Mã Sóc Phương cũng bị anh ta xử lý, chắc chắn Lệ Vô Cực này cũng không phải là đối thủ".
"Tôi cũng nghĩ phần thắng của Lâm thiên kiêu lớn hơn".
Những lời bàn tán xôn xao vang lên.
Nhưng cũng có người phản đối.
"Lâm thiên kiêu thoạt nhìn quả thực rất mạnh, hơn nữa trình độ y thuật của cậu ta đã định sẵn trình độ y võ của cậu ta cũng không đơn giản. Nhưng theo tôi thấy, phần thắng của Lâm thiên kiêu không lớn lắm, dù sao Lệ thiên kiêu cũng lão luyện hơn. Các cậu đừng quên, Lệ thiên kiêu là người xếp thứ 15 trên bảng thiên kiêu đấy. Tư Mã Sóc Phương mà Lâm thiên kiêu đánh bại chỉ nằm áp chót trong bảng, cũng tức là hiện giờ Lâm thiên kiêu xếp thứ 20, cách nhau tận năm thứ hạng".
Nghe thấy thế, những lời bàn tán nhỏ đi rất nhiều.
"Là Trịnh sư phụ của Trấn Nam Quyền... Trịnh sư phụ, nói vậy là ông thấy phần thắng của Lệ thiên kiêu lớn hơn sao?".
"Không phải phần thắng lớn hơn, ý tôi là Lệ thiên kiêu chắc chắn sẽ thắng".
"Chắc chắn sẽ thắng?".
Mọi người ngạc nhiên.
"Các cậu không biết sao? Thực lực giữa mỗi thiên kiêu trên bảng thiên kiêu đều có sự cách biệt rất lớn. Người xếp thứ 20 và người xếp thứ 19 có thể nói là thực lực như trên trời dưới đất. Người xếp thứ 19 và người xếp thứ 18 cũng có khoảng cách rất lớn. Trên bảng thiên kiêu, lên một bậc xếp hạng tương đương với vượt qua một ngọn núi lớn. Đó là lý do tại sao mọi người đều nói những người nằm trong tốp 10 của bảng thiên kiêu đều là quái thai dị loài, kỳ tài nghìn năm mới gặp. Bây giờ Lâm thiên kiêu phải vượt qua năm ngọn núi lớn cùng một lúc, các cậu nghĩ là... cậu ta có thể vượt qua được sao?".
Người tên là Trịnh sư phụ kia khẽ hừ một tiếng.
Tất cả những người trong bóng tối đều trở nên yên lặng.
Đúng vậy... thứ bậc cách nhau quá xa.
Thứ bậc đại diện cho thực lực.
"Nói vậy là tôi sắp phá sản sao?".
Người đặt cược toàn bộ tài sản cho Lâm Chính kêu ca.
"Người anh em, hãy nén bi thương, biết đâu kỳ tích lại xuất hiện thì sao?".
"Thần y Lâm à! Anh nhất định phải cố lên đấy! Nếu không ông đây sẽ phải nhảy lầu mất!".
Nhiều người nghe thấy thế liền phì cười.
Nhưng đúng lúc này, một người vội vàng chạy tới, lớn tiếng gào lên.
"Sư phụ! Sư phụ! Có biến! Có biến!".
Mọi người nghe thấy thế liền vội vàng nhìn qua.
"Có chuyện gì thế? Nói từ từ thôi".
"Sư phụ... trận chiến thiên kiêu... đã bắt đầu rồi!", đồ đệ kia không kịp thở, gấp gáp kêu lên.
"Cái gì?".
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
"Việc này... trời còn chưa sáng mà, sao đã bắt đầu rồi?".
"Lệ thiên kiêu và Lâm thiên kiêu cũng vẫn chưa đến mà... Lẽ nào bọn họ đánh nhau dưới núi rồi?".
Những tiếng kêu kinh ngạc và tiếng chất vấn vang lên.
Người kia đáp: "Không phải, không phải, là... là Lâm thiên kiêu hẹn Lệ thiên kiêu, muốn quyết đấu ở nhà họ Lương! Bây giờ hai người họ đã đánh nhau rồi..."
"Hả?".
"Mau! Mau đến nhà họ Lương!".
"Tài xế đâu? Bảo bọn họ đừng ngủ nữa, mau xuất phát thôi!".
Cả đỉnh Dương Sơn trở nên sôi sục.
Cùng lúc đó, nhà họ Hạ ở Yên Kinh.
"Ông ơi, thần y Lâm và Lệ Vô Cực đánh nhau rồi!".
Hạ Thu Ân gõ cửa phòng Hạ Quốc Hải, vội vàng nói.
Trong phòng lập tức vang lên tiếng động, sau đó liền thấy Hạ Quốc Hải khoác áo ngủ, lôi thôi lếch thếch chạy ra.
"Cháu... cháu nói gì? Ai đánh nhau cơ?", Hạ Quốc Hải mở to hai mắt nói.
"Thần y Lâm và Lệ Vô Cực!", Hạ Thu Ân hét lên.
"Sao lại đánh nhau? Chẳng phải vẫn chưa đến giờ sao?".
"Cháu cũng không biết nữa", Hạ Thu Ân bất đắc dĩ đáp.
"Mau, mau đến Dương Sơn!".
"Ông, bọn họ ở nhà họ Lương!".
"Vậy thì đến nhà họ Lương, mau lên!".
Mấy chiếc xe vội vàng rời khỏi nhà họ Hạ.
Cùng lúc đó, các thế lực hào cường ở Yên Kinh cũng đều có hành động, ùa tới nhà họ Lương.
Bên ngoài cổng nhà họ Lương nhanh chóng đỗ đầy xe sang.
Rất nhiều người chen chúc ngoài cổng, nhón gót kiễng chân nhìn vào bên trong…