Bốp!
Âm thanh rất lớn vang lên.
Sau đó liền thấy một tiếng nổ lớn phát ra giữa Lâm Chính và Lệ Vô Cực.
Dưới lực xung kích mạnh mẽ, hai người đều phải lùi lại, tạm thời bị tách ra.
Xung quanh ngổn ngang.
Cả đại sảnh nhà họ Lương đã biến thành đống đổ nát.
Vườn hoa bên ngoài cũng bị tàn phá, không bông hoa nào còn nguyên vẹn.
Vách tường bị đánh thủng toang hoác.
Tất cả chậu hoa bị vỡ nát, mảnh sứ văng đầy đất.
Những người đứng ở trên tường lùi lại liên tục, chỉ sợ bị liên lụy.
Ai nấy kinh hồn táng đảm, da đầu tê dại...
Trận chiến vừa rồi quả thực quá đáng sợ.
Đây thực sự là trận so tài mà sức người có thể làm được sao?
"Nhìn có vẻ... bọn họ bất phân thắng bại!".
Lương Hổ Khiếu đứng trên lầu cao, nhìn hai người kia, khàn giọng nói.
"Anh cả, hiện giờ đã có rất nhiều người đến nhà họ Lương ta, bọn họ hy vọng có thể vào trong để xem trận chiến thiên kiêu, chúng ta có cho họ vào không?", Lương Khánh Tùng bước tới, nhỏ giọng nói.
"Bọn họ coi nhà họ Lương chúng ta là cái gì vậy? Vườn thú à mà chạy đến đây tham quan? Không cho phép ai được vào!", Lương Hổ Khiếu lạnh lùng hừ một tiếng.
"Anh cả, như vậy liệu có đắc tội với người ta không..."
"Bây giờ còn sợ đắc tội sao? Trận chiến này không những liên quan đến vận mệnh của thần y Lâm và Lệ Vô Cực, mà còn liên quan đến vận mệnh của nhà họ Lương chúng ta. Nếu Lệ Vô Cực thắng thì tức là không sao cả, chúng ta lấy lòng Hiệp hội Võ thuật thì phải sợ ai chứ? Nếu Lệ Vô Cực thua, chú biết hậu quả là gì không?", Lương Hổ Khiếu lạnh lùng nói.
Hơi thở của Lương Khánh Tùng nghẹn lại, không nói câu nào.
Tuy nhà họ Lương không cho những người này vào, nhưng họ đều là những nhân vật tai mắt thông thiên, sao có thể chịu bó tay được chứ?
Có người đã bao hẳn tầng cao nhất của khách sạn đối diện nhà họ Lương bên kia đường, đứng ở khách sạn để xem.
Có người cố leo tường để vào.
Có người còn lén lút lẻn vào nhà họ Lương.
Tất cả đều nóng lòng muốn tận mắt chứng kiến trận so tài của hai thiên kiêu.
Két!
Đúng lúc này, một chiếc xe con Lincoln dừng trước nhà họ Lương.
Mấy người xuống xe.
Trong đó có Trịnh Tử Nhã và hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật.
"Tử Nhã, cô nhìn đi, đây là chuyện tốt cô gây ra đấy! Bây giờ thì cô hài lòng rồi chứ?", thấy bên ngoài nhà họ Lương xúm đông xúm đỏ, trong đó có cả những người tai to mặt lớn, Ngô Khai Sầu nhíu mày, trầm giọng quát.
"Vô Cực chiến đấu vì tôi thì có liên quan gì? Hội trưởng Ngô, ông dựa vào đâu mà chỉ trích tôi?", Trịnh Tử Nhã cười khẩy nói.
Ánh mắt hội trưởng Ngô hơi dao động, không nói gì nữa.
Hiệp hội Võ thuật chỉ có một thiên kiêu là Lệ Vô Cực, đó là bảo bối của bọn họ.
Nhưng bảo bối này là do Trịnh Tử Nhã tranh thủ có được.
Có tin đồn nói Lệ Vô Cực yêu Trịnh Tử Nhã từ cái nhìn đầu tiên, cũng chính vì vậy mà hắn mới gia nhập Hiệp hội Võ thuật.
Nếu không với thân phận thiên kiêu của hắn, sao lại có dây dưa với Hiệp hội Võ thuật chứ?
Trước kia hội trưởng Ngô còn không tin, nhưng bây giờ thì có thể chứng thực rồi.
Nếu không... Lệ Vô Cực không thể nào đấu với thần y Lâm.
"Cứ xem kết quả đi, nếu thua thì cô sẽ thảm lắm đấy", hội trưởng Ngô khàn giọng nói.
"Nhưng nếu thắng, hội trưởng Ngô, ông có biết điều đó có nghĩa là gì không?", Trịnh Tử Nhã bỗng lên tiếng.
Cô ta vừa dứt lời, hội trưởng Ngô và mấy người của Hiệp hội Võ thuật ở xung quanh bỗng chốc nín thở, hai mắt nóng lên...
"Hội trưởng Ngô, chắc chắn Hiệp hội Võ thuật sẽ nhờ tôi mà nổi tiếng cả nước, ông cứ chống mắt lên mà xem".
Trịnh Tử Nhã nhếch môi, nở một nụ cười giễu cợt, rồi bước về phía cổng.
"Thưa cô, gia chủ dặn dò, không ai được phép tự ý vào nhà họ Lương..."
"Cút, tôi là Trịnh Tử Nhã của Hiệp hội Võ thuật, dám cản tôi à? Nhà họ Lương chán sống rồi sao?".
Giọng nói bá đạo vang lên, sau đó là tiếng tát vang dội.
Cả đám người của Hiệp hội Võ thuật ùa vào.
Những người xung quanh không ai ho he tiếng nào.
Trịnh Tử Nhã này... đúng là ngang ngược!
Trong nhà họ Lương.
"Không tệ, không tệ!".
Lệ Vô Cực phẩy tay, gật đầu liên tục với Lâm Chính: "Nhưng điều khiến tôi rất tò mò là hình như anh không hề có căn cơ võ học gì cả. Anh không sử dụng các chiêu thức võ học, mà chỉ dùng sức mạnh và tốc độ để đấu với tôi. Sao nào? Anh đang giấu chiêu sao?".
"Anh thì khác sao?".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Xem ra chúng ta cũng như nhau cả thôi", Lệ Vô Cực bình thản đáp.
Thực ra Lâm Chính biết võ thuật.
Võ học của đảo Vong Ưu anh đã học được bảy tám phần, hơn nữa tuyệt kĩ các lộ anh ít nhiều đều biết một chút.
Nhưng anh cảm thấy những lộ số võ học đó so với quyền cước loạn xạ của anh không có khác biệt gì quá lớn, nên mới không dùng.
Nhưng Lệ Vô Cực cũng không thể hiện quá nhiều chiêu thức.
Hắn không những không dùng võ học của bản thân, mà còn nhìn chằm chằm vào lộ số ra chiêu của Lâm Chính để tìm sơ hở đánh bại anh.
Không thể không nói hắn là một kỳ tài võ học.
Đáng tiếc Lâm Chính hay dùng vô chiêu thắng hữu chiêu.
"Cứ thế này thì chán lắm, tôi vẫn nên nghiêm túc chút thì hơn".
Lệ Vô Cực nhìn xung quanh một lượt, hít sâu một hơi: "Đúng lúc các khán giả đã bố trí ổn thỏa, tôi cũng nên ấn anh xuống đất, để người đời biết người được gọi là thần y Lâm cũng chỉ là hạng hư danh".
Dứt lời, hắn liền sải bước đi về phía Lâm Chính.
Lệ Vô Cực vừa sải bước, ý cảnh xung quanh liền có sự thay đổi.
Lâm Chính nhíu mày, khi nhìn về phía Lệ Vô Cực...
Vèo!
Lệ Vô Cực ở trước mặt bỗng biến mất.
Lâm Chính hơi sửng sốt, vội ngoảnh đầu lại.
Nhưng ngay sau đó...
Bốp!
Một bàn tay bỗng bóp lấy cổ Lâm Chính, sau đó dùng sức, nhấc bổng anh lên.
Sức mạnh bá đạo tác động trực tiếp lên cổ Lâm Chính, dường như muốn bóp chết anh.
Cùng lúc đó, tay còn lại hóa thành thủ đao, đâm thẳng về phía lồng ngực Lâm Chính.
Mọi người xung quanh đều kinh hãi.
Đây là muốn giết thần y Lâm sao?