Phập!
Không có gì ngoài ý muốn, nhát thủ đao này đâm mạnh vào lồng ngực Lâm Chính.
Sức mạnh khủng khiếp tỏa ra một luồng sóng âm.
Đám bụi xung quanh bị thổi bay, thân xác Lâm Chính lại càng co rúm lại, phần lưng nhìn như muốn nứt toác ra.
"A!".
Xung quanh vang lên tiếng kêu kinh hãi.
Trúng một đòn này, cho dù không chết thì cũng trọng thương.
Nếu là người bình thường, thì e rằng sống lưng đã bị chẻ đôi rồi.
Thắng thua e là đã rõ.
Mọi người xung quanh thầm nghĩ.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính đang bị bóp cổ bỗng giơ chân lên, đạp mạnh vào bụng Lệ Vô Cực.
"Hử?".
Lệ Vô Cực hơi sửng sốt, không ngờ rằng trong tình huống này mà Lâm Chính vẫn còn năng lực phản kích. Hắn không kịp trở tay, bị trúng cú đá này, cả người bay đi.
Lâm Chính thoát khỏi trói buộc.
Nhưng anh không dừng lại, sau khi hai chân chạm đất, anh lại nhanh chóng lao về phía Lệ Vô Cực như tên bắn, hai tay hóa thành chưởng, đánh lên người Lệ Vô Cực như mưa sa bão táp.
Ai nấy há hốc miệng kinh ngạc.
Trúng đòn nặng như vậy mà Lâm Chính không hề hấn gì?
Cơ thể anh được làm bằng sắt sao?
Lúc này Lệ Vô Cực đã mất cân bằng, trọng tâm không vững, chỉ có thể dựa vào cảm giác để đón đỡ.
Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng đánh đấm vang lên liên tiếp, hai người lại lao vào giao đấu.
Lệ Vô Cực trúng mười mấy chưởng.
Nhưng... mười mấy chưởng này không gây thương tổn gì cho hắn, ngược lại hắn còn nhân cơ hội, đánh một quyền vào lồng ngực Lâm Chính.
Bốp!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Lâm Chính bị ép cho phải lùi lại.
Anh ôm lồng ngực, lông mày nhíu chặt.
"Trúng hai đòn của tôi mà không chết! Thần y Lâm đúng là thần y Lâm, thuật y võ quả nhiên phi phàm, chắc là thân xác này đã được anh dùng dược vật cải tạo, nâng cao độ mạnh chứ gì?", Lệ Vô Cực lạnh lùng nói.
"Không hề", Lâm Chính lắc đầu: "Tôi sẽ không lợi dụng y thuật để cải tạo thân xác, dù sao thuần tự nhiên mới là tốt nhất. Tôi cùng lắm chỉ ngâm nước tắm thảo dược, những thứ vớ vẩn tôi sẽ không động đến".
"Vậy tại sao anh vẫn chưa chết?", Lệ Vô Cực lạnh lùng hừ một tiếng.
"Là vì hai đòn vừa rồi của anh quá yếu thôi", Lâm Chính nói.
"Ngông cuồng!".
Lệ Vô Cực nổi giận, gầm lên một tiếng rồi lại xông tới.
Lần này hắn không nương tay nữa mà dùng tới tuyệt chiêu.
"U Vân Thập Bát Chưởng!".
Tiếng hú dài vang lên, toàn thân Lệ Vô Cực tỏa ra luồng khí khủng khiếp, sau đó thân nhẹ như yến, hạ xuống trước mặt Lâm Chính. Hai quyền đánh tới, tỏa ra khí thế của thiên quân vạn mã, hơn nữa mỗi quyền đều sinh ra sóng xung kích đáng sợ. Sóng xung kích lan ra, khiến vách tường của tất cả những căn nhà trước mặt đều sập xuống.
Những người đứng trên tường để xem trở tay không kịp, bị sóng xung kích đánh trúng, ai nấy bay đi, kêu lên thảm thiết.
Có người lập tức hôn mê, vỡ đầu chảy máu, có người tắt thở, chết luôn tại chỗ.
Thiên kiêu nổi giận, trăm người vùi thây.
"Hả?".
Mọi người sợ hãi, vội vàng lùi lại.
Nhưng càng nhiều người quay sang nhìn Lâm Chính hơn.
U Vân Thập Bát Chưởng của Lệ Vô Cực từng làm kinh động giới võ đạo Hoa Quốc. Đây là tuyệt học thành danh của hắn, nghe nói hắn từng dùng chiêu này hạ đo ván một nhân vật hàng đầu giới võ đạo.
Sức phá hoại đáng sợ như vậy, Lâm Chính có thể chịu nổi không?
Tất cả mọi người đều nín thở, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
Quyền kình đáng sợ kia khiến tất cả các ngôi nhà xung quanh đều sập xuống, mặt đất xuất hiện hàng trăm hàng nghìn cái lỗ, nhìn rất tan hoang.
Còn Lâm Chính đã bị nhấn chìm trong đám bụi, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lệ Vô Cực vục bàn tay xuống đất, bốc một đống bùn đất rất to lên, rồi ném mạnh về phía Lâm Chính.
Ầm!
Mặt đất chấn động.
Dường như bầu trời cũng phải rung lên.
Tất cả những người vẫn đang nằm bò trên tường đều ngã lăn xuống đất, ai nấy sợ tái mặt.
Quá điên cuồng!
Quá khủng khiếp!
Trận chiến thiên kiêu đã vượt xa phạm trù mà người bình thường có thể tưởng tượng.
Đây đã là siêu nhân rồi ấy chứ!
Nhưng dường như Lệ Vô Cực vẫn cảm thấy chưa đủ, hắn nhìn chằm chằm vào nơi bụi bay mù mịt kia, gầm lên một tiếng, rồi lại xông tới, quyền ảnh tung ra như mưa.
Bốp! Bốp! Bốp!
Âm thanh dày đặc như tiếng súng, điên cuồng vang rền.
Hắn đánh như vậy tròn một phút mới dừng lại.
Lệ Vô Cực cũng có chút không chịu nổi, thở hổn hển, khuôn mặt cũng rịn rất nhiều mồ hôi.
Mỗi quyền vừa rồi hắn đều dùng toàn lực.
Hắn chắc chắn, cho dù Lâm Chính không chết thì cũng ngắc ngoải.
"Kết thúc rồi".
"Lần này e rằng thần y Lâm đi rồi..."
"Haizz, không ngờ thiên kiêu Lệ Vô Cực lại đáng sợ như vậy... Xem ra thứ bậc trên bảng thiên kiêu quả thực rất quan trọng".
"Theo tôi thấy là thần y Lâm yếu quá thì có".
"Dù sao thần y Lâm cũng chỉ là người của y đạo, sao có thể so với cường giả võ đạo chứ? Thất bại này cũng là điều đã được định sẵn".
"Nhưng thất bại ngày hôm nay gây ảnh hưởng quá nặng nề đến anh ta, không biết anh ta còn sống hay không".
Xung quanh vang lên những lời bàn tán sợ hãi.
Ai nấy đều bị chấn động.
"Vô Cực! Làm tốt lắm!".
Trịnh Tử Nhã vô cùng kích động, xông tới kêu lên.
Hội trưởng Ngô tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn Lệ Vô Cực với ánh mắt không thể tin được.
Ông ta thực sự không ngờ Lệ Vô Cực có thể hạ gục được thần y Lâm.
Nếu vậy thì đây đương nhiên là chuyện tốt.
Dù sao cũng đã gây thù chuốc oán, nếu thần y Lâm không bại thì người xui xẻo chính là Hiệp hội Võ thuật.
Hội trưởng Ngô thở phào nhẹ nhõm.
Còn Trịnh Tử Nhã thì chạy về phía Lệ Vô Cực.
Nhưng đúng lúc này, Lệ Vô Cực bỗng quát lớn: "Đừng lại đây!".
Trịnh Tử Nhã khựng lại, kinh ngạc nhìn Lệ Vô Cực.
"Sao vậy Vô Cực?".
Lệ Vô Cực không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào đám bụi mù đang dần tản đi.
Mọi người xung quanh lập tức dừng bàn luận, đồng loạt nhìn về nơi Lệ Vô Cực đang nhìn chăm chú.
Trịnh Tử Nhã cũng không khỏi nhìn về phía đó.
"Lẽ nào...", Trịnh Tử Nhã run rẩy thì thào.
Chỉ thấy đám bụi trước mặt Lệ Vô Cực dần tản đi.
Sau đó, một bóng dáng bước ra.
Người đó... chính là Lâm Chính.
Quần áo của anh có chút lộn xộn, nhưng toàn thân không có vết thương nào rõ rệt, thoạt nhìn... hình như vẫn lành lặn nguyên si...
"Cái gì?".
Cằm của mọi người muốn rơi xuống đất.
Lâm Chính... vẫn không hề hấn gì?
Lệ Vô Cực đanh mắt lại.
"Sao... sao có thể chứ? Sao tên khốn kiếp này vẫn chưa chết? Đáng lẽ anh ta bị như vậy thì phải chết rồi mới đúng chứ! Sao... sao có thể thế được?", giọng nói Trịnh Tử Nhã run rẩy, mở to hai mắt nói.
"Tên khốn kiếp?".
Lâm Chính ngoảnh sang nhìn Trịnh Tử Nhã chằm chằm, lạnh lùng nói: "Trịnh Tử Nhã, xem ra bài học lần trước vẫn chưa khiến cô sáng mắt ra!".