Hóa ra Kỳ Lân Môn không hề bị thất truyền Kỳ Lân Biến. Môn chủ Kỳ Lân Môn vẫn luôn luyện môn tuyệt học này. Nhưng Lâm Chính không hiểu môn chủ Kỳ Lân Môn làm nhiều trò như vậy để làm gì?
Ông ta đã tu luyện được Kỳ Lân Biến mà còn phải sợ Lưu Quy, Kinh Mẫn sao? Một môn chủ như thế sao lại có kết cục như ngày hôm nay chứ? Lâm Chính không thể nào hiểu được.
Lúc này, cũng chẳng ai có tâm trạng mà đi hiểu. Anh xoay hai cánh tay, vận khí đẩy về phía môn chủ Kỳ Lân Môn.
Khí tức của hai bên bạo phát. Những người xung quanh chỉ nhìn thấy hai bóng hình nhàn nhạt được tạo thành từ dòng khí lưu xung quanh bọn họ. Cả hai đều tấn công mãnh liệt. Chỉ là…thần công tu luyện của môn chủ Kỳ Lân Môn vẫn cao hơn của Lâm Chính.
“Thần y Lâm!", Lệ Vô Cực chạy tới dìu anh.
“Anh không sao chứ?”
“Không sao…”, Lâm Chính thở gấp, mặt toát mồ hôi.
“Không ngờ lão hồ ly này cũng biết Kỳ Lân Biến. Thần y Lâm, anh mới học mà giao đấu với ông ta thì thiệt quá. Chúng ta không đánh tiếp được đâu, phải tìm cách rời khỏi đây thôi”, Lệ Vô Cực nghiến răng.
“Anh nói đúng, những có lẽ giờ không kịp nữa rồi. Chúng ta chỉ còn một cách thôi”.
“Cách gì?”
“Điện thoại vẫn ở trên người anh chứ?”
“Vẫn….còn…”
“Lát nữa anh gọi điện thoại, sau đó…tôi tìm cách giữ chân họ”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn, thì thầm bên tai Lệ Vô Cực.
Lệ Vô Cực giật mình, sắc mặt trở nên mất tự nhiên: “Thần y Lâm, như vậy…có được không?”
“Tự tạo đường lui cho mình thôi!", Lâm Chính khẽ nói, sau đó bò dậy, lấy ra số châm gài ở eo. Có tất cả tầm vài trăm cây châm. Anh đâm chúng lên người mình. Mỗi cánh tay mười cây, mỗi chân mười cây, mỗi bả vai cũng mười cây…Chưa tới vài giây, cả cơ thể Lâm Chính đã được ghim đầy châm, trông vô cùng đáng sợ.
“Thần y Lâm, y võ của cậu đúng là kinh người nhưng không thể bù đắp được sự chênh lệch giữa tôi và cậu đâu”.
Môn chủ Kỳ Lân Môn thản nhiên lên tiếng. Ông ta nhún người nhảy về phía trước. Lâm Chính lập tức đáp trả.
“Kỳ Lân Chưởng!”
“Kỳ Lân Phá Hỏa!”
“Kỳ Lân Đãng Thế!”
“Kỳ Lân Liệt Thiên!”
..
Môn chủ Kỳ Lân Môn thi triển lần lượt từng chiêu thức. Mỗi chiêu đều vô cùng đáng sợ, uy lực mạnh tới mức Lâm Chính khó có thể so bì được. Ầm ầm…Trong nháy mắt cả vùng núi rung chuyển, nứt toác.
Một lúc sau, Lâm Chính đã bị thương đầy người. Mặt anh mảng xanh mảng tím, hai cánh tay cũng mất hết lực. Có lẽ anh chưa bao giờ chịu thiệt nhiều đến thế.
“Chưởng môn mạnh quá”.
“Ha ha, thằng nhóc này không phải là đối thủ của chưởng môn!"
“Đánh chết cậu ta đi”.
“Đánh chết kẻ không biết trời cao đất dày là gì đi”, đám đệ tử đồng loạt hô lớn, ai cũng kích động vô cùng. Lệ Vô Cực bàng hoàng, lập tức lao tới chộp lấy tay Lâm Chính và định đưa anh đi.
“Anh lùi lại”, Lâm Chính đẩy hắn ra.
“Thần y Lâm, anh không phải là đối thủ của chưởng môn. Nếu anh còn đánh tiếp thì sẽ bị đánh chết đấy. Đi! Chúng ta đi thôi”, Lệ Vô Cực sốt ruột.
“Không cần!”, Lâm Chính trầm giọng, tiếp tục đứng dậy.
“Anh…”, Lệ Vô Cực không nói nên lời.
“Xem ra số châm vừa rồi không phải để gia tăng nội lực mà là để gia tăng sức mạnh của thể xác. Cậu thích chịu đòn phải không”, môn chủ Kỳ Lân Môn thản nhiên nói.
“Không phải, mà là thủ đoạn của ông không đủ thì có”, Lâm Chính lau máu ở khóe miệng, cười lạnh lùng. Dứt lời, môn chủ nổi giận đùng đùng.
“Hừ! Đúng là không biết điều. Nếu đã vậy thì bổn chưởng môn sẽ không nương tay nữa”.
Môn chủ tức giận, nhảy bật lên. Nguồn khí lưu khủng khiếp không ngừng xoáy chuyển quanh người ông ta. Sau đó ông ta tung cước, tay hóa thành vuốt sắc bén như vuốt mãnh thú. Một vuốt tưởng như có thể cắt đứt sắt thép.
Lâm Chính nín thở, chống đỡ liên tiếp. Tuy nhiên, nếu cứ tiếp tục như thế này thì chắc anh sẽ không thể cầm cự được. Mới khoảng vài chiêu mà hai cánh tay anh đã be bét máu, hằn toàn vết cào. Máu tươi túa ra như ống nước bị vỡ, nhuốm đỏ cả hai cánh tay.
“Thần y Lâm, tôi đánh phế hai tay của cậu, để cả đời này cậu không chữa bệnh được nữa”, môn chủ Kỳ Lân Môn gào lên, giáng xuống hai chưởng, đập mạnh vào vai của Lâm Chính. Lâm Chính vội vàng né đòn.
Thế nhưng do đòn tấn công quá nhanh, dù Lâm Chính né được chưởng đánh không tấn công trực diện thì cũng không né được sức mạnh do đòn tấn công phát ra.
Ầm! Chưởng đánh của môn chủ giáng mạnh xuống đất. Cả không gian rung lên. Vô số chim muông bị dọa sợ.
Mặt đất nứt toác. Đất đá bay bụi mù. Sức mạnh tỏa ra bốn hướng. Đám đệ tử đứng xung quanh cũng loạng choạng. Còn Lâm Chính ở vị trí gần nhất thì cũng bị thê thảm nhất.
Sức mạnh khủng khiếp kéo dài khiến cho cả người anh bay bật ra sau. Lúc bị ngã xuống đất thì cơ thể giống như bao cát bục, miệng phun máu, nhìn không còn ra hình người nữa.
“Đồ ngốc!", Lệ Vô Cực chửi đổng lên. Nhưng Lâm Chính thì bò dậy.
“Cũng lỳ đòn đấy nhỉ”, một đệ tử cảm thán.
“Đưa tên này về tông môn”, một trưởng lão hét lên, chỉ vào một để tử, yêu cầu bắt lấy Lâm Chính.
“Không cần đâu”, môn chủ Kỳ Lân Môn nói bằng vẻ vô cảm: “Không cần giữ cậu ta lại làm gì, giết chết là xong!”
Nói xong, môn chủ nhìn chăm chăm. Cơ thể bạo phát, dòng khí lưu hóa thành một con kỳ lân to cỡ ngọn núi nhỏ với những cái vuốt sắc giơ cao, trong tư thế vồ mồ và táp về phía Lâm Chính. Chiêu này mà bị đánh trúng thì Lâm Chính đúng là thịt nát xương tan.
Tất cả đều nhìn chăm chăm với vẻ run sợ. Lệ Vô Cực cũng đứng ngây ra như phỗng. Hắn đã luyện công nhiều năm, các thể loại võ đạo thế tục cũng đều từng được chứng kiến. Nhưng so với một người ở ẩn như môn chủ Kỳ Lân Môn thì những môn võ thế tục kia đúng là trò con nít.
Vụt! Dòng khí lưu gào lên, giống như kỳ lân đang gầm gừ. Tay của môn chủ chém xuống. Nhưng đúng lúc những chiếc móng vuốt sắc nhọn sắp chạm vào Lâm Chính thì...
Một âm thanh quỷ dị vang lên. Sau đó, bàn tay đó khựng lại, lơ lửng ngay trên đỉnh đầu của anh.
Đám đông vội vàng nhìn theo. Lâm Chính dùng một tay chộp gọn vuốt kỳ lân của môn chủ.
“Cái gì?”
Môn chủ như hóa đá…