“Chuyện…gì vậy?”
“Gã đó đỡ được đòn tấn công sao?”
“Không thể nào! Cậu….ta có thể đỡ được chiêu của chưởng môn à?”
“Không phải là gã đó sắp chết rồi hả?”
Đám đông bàng hoàng. Lệ Vô Cực há mồm trợn mắt. Môn chủ cũng đứng ngây như phỗng. Ông ta cứ tưởng mình nhìn nhầm. Thế nhưng ông ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh và tấn công tiếp. Bộ móng sắc bén của kỳ lân một lần nữa giáng xuống.
Ầm.
Tiếng nổ rền vang. Thế nhưng, tay còn lại của Lâm Chính đã chộp chính xác vuốt kỳ lân được hóa từ khí tức của môn chủ. Giống đòn tấn công trước đó. Đòn tấn công lần này cũng bị Lâm Chính chặn đứng.
“Không thể nào. Điều này…đòn tấn công của tôi…sao có thể không có hiệu quả được chứ”, môn chủ vội vàng lùi lại, trố tròn mắt.
Cảnh tượng này thật quá quỷ dị. Lâm Chính khẽ phát lực, đánh tan con kỳ lân được tạo thành từ khí tức.
Môn chủ Kỳ Lân Môn loạng choạng lùi về sau. Ông ta nhìn anh chăm chăm.
Lần này ông ta mới chú ý tới sự khác thường của Lâm Chính. Chỉ thấy những cây châm trên người anh không ngừng rung lên. Một luồng khí lưu xoay chuyển quanh những cây châm. Dòng khí lưu này không phải do Kỳ Lân Biến tạo ra mà hình như do chính anh tạo ra.
Châm bạc rung lên, những vết thương trên người Lâm Chính dần ngưng chảy máu. Hơi thở vốn dồn dập của anh trở nên đều đặn hơn. Không chỉ có vậy, sắc mặt anh cũng hồng hào lên không ít. Trạng thái tinh thần trở nên tỉnh táo, phấn khởi hơn bao giờ hết.
Cảnh tượng đó khiến đám đông há mồm trợn mắt.
“Cậu…cậu đã làm gì vậy?”, môn chủ Kỳ Lân Môn thất thanh.
“Không có gì, chỉ là xử lý vết thương của tôi thôi”.
“Xử lý vết thương?”
“Sao? Ông quên rồi à? Tôi là bác sĩ, việc xử lý vết thương là thứ tôi giỏi nhất”.
“Ý cậu là chỉ những cây châm trên người?”, môn chủ dường như ý thức ra được điều gì đó.
“Đúng! Trước đó ông đoán nhầm rồi. Những cây châm này không phải giúp tôi gia tăng thể chất mà là dùng để chữa trị những vết thương cho tôi”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Nếu đã vậy thì tại sao ngay từ đầu cậu không hồi phục luôn đi, đợi đến bây giờ làm gì”, môn chủ trầm giọng.
“Nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì bây giờ tôi mới phản công!”
“Phản công?”, môn chủ Kỳ Lân Môn run rẩy, vẫn chưa hiểu ra. Lâm Chính đạp chân lao tới. Một luồng khí lưu bùng phát từ cơ thể anh, hóa thành hư ảnh kỳ lân và nhào về phía môn chủ.
“Biến đi!”, môn chủ gào lên, vội vàng thi triển Kỳ Lân Biến. Nhưng lần này…hư ảnh kỳ lân mà ông ta tạo ra nhỏ hơn của Lâm Chính và yếu hơn cả của anh.
Không! Nói chính xác hơn thì là hư ảnh kỳ lân của Lâm Chính đồ sộ hơn nhiều. Lâm Chính của lúc này, thi triển Kỳ Lân Biến còn thuần thục hơn cả ông ta nữa.
“Không…thể nào…”, môn chủ sững sờ.Ông ta cố hết sức nhưng có vẻ như nguồn áp lực do Lâm Chính tạo ra mạnh hơn ông ta gấp đôi nên ông ta hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Kỳ lân tuyệt thế nhào tới, vồ xé luồng khí tức xung quanh môn chủ Kỳ Lân Môn. Đợi đến khi môn chủ hoàn hồn thì vuốt sắc của kỳ lân đã táp thẳng vào ngực của ông ta.
Phụt! Môn chủ Kỳ Lân Môn bay bật lại, khí tức tản ra. Ông ta nôn ra một ngụm máu tươi.
“Chưởng môn!", đám đệ tử thất sắc, lập tức lao tới.
“Không ai ngờ, tình thế lại xoay chuyển trong một thời gian ngắn như vậy…”
“Kỳ Lân Biến của cậu…tại sao lại có thể tinh tiến nhiều như vậy?”, môn chủ chật vật đứng dậy, trừng mắt hỏi.
“Điều này phải hỏi ông chứ”.
“Hỏi…hỏi tôi sao?”, môn chủ Kỳ Lân Môn há hốc miệng.
“Đúng vậy. Môn chủ dạy tốt nên đương nhiên là tôi học nhanh rồi”, Lâm Chính mỉm cười.
Dứt lời, môn chủ đột nhiên bừng tỉnh.
“Hóa ra vừa rồi cậu đã học trộm Kỳ Lân Biến của tôi?”, ông ta run rẩy chỉ tay về phía Lâm Chính.
“Không phải học trộm”, Lâm Chính lắc đầu: “Tôi học quang minh chính đại đấy chứ!”
“Cậu…”, môn chủ lại nôn ra máu, sắc mặt tái mét. Đám đông kinh ngạc vô cùng.
“Học chiêu pháp của kẻ địch ngay trong giao đấu thực tế? Trên đời này…lại có loại thiên tài như vậy sao?”, Lệ Vô Cực núp sau phiến đá, nhìn Lâm Chính và lầm bầm.
“Tôi phải lấy mạng cậu!”, môn chủ gào lên, đẩy đám người đang đỡ mình ra và điên cuồng lao tới.
Nhưng lúc này, Lâm Chính chỉ thản nhiên lên tiếng: “Môn chủ Kỳ Lân Môn, nếu tôi là ông thì sẽ không ra tay nữa. Bởi vì còn đấu tiếp thì ông sẽ thua chắc đấy!”
“Cậu còn dám đứng đó ăn nói linh tinh à. Hôm nay dù tôi có chết thì cũng phải băm vằm cậu”, môn chủ hét lớn. Nhưng một giây sau, cơ thể môn chủ bỗng giật mạnh. Một cơn đau từ ngực trỗi dậy. Ông ta lại nôn ra máu tươi, cả người quỳ phụp xuống đất.
“Môn chủ làm sao vậy?”
“Khốn nạn! Cậu lại dùng ám khí gì vậy?", môn chủ bàng hoàng.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi chẳng dùng ám khí gì. Do nội thương phát tác thôi”.
“Nội thương?”, một trưởng lão kinh ngạc.
“Đúng vậy, tình hình hiện tại của môn chủ các người vô cùng tệ hại. Dù tôi không ra tay thì ông ta cũng không sống nổi bao lâu nữa đâu”, Lâm Chính nói.